CHỈ MỘT ĐÊM, EM ĐÃ KHÔNG CÒN....
Sáng thức giấc, lại tất bật, vội vã đi làm trên lộ trình quen thuộc; lại hòa vào dòng người đông đúc, nhưng với chỉ một ý nghĩ rằng chốc lát nữa thôi, trên con đường ấy anh sẽ lại được gặp em, nhìn ngắm em như mọi ngày, cũng đủ làm cho anh háo hức, mê say mà cất bước nhanh hơn cho kịp hẹn với em.
Anh biết rằng em cứ chờ mãi để tự anh phải nói rằng em duyên, em đẹp. Đừng chờ nữa, chắc chắn rằng anh sẽ không khen đâu vì đã có bao nhiêu người thừa nhận điều đó thay anh rồi. Anh cũng biết có những kẻ yêu em, say mê em, viết tặng em bao bài thơ hay và cả những bản nhạc nữa, họ nói rằng em quyến rũ *. Cũng chẳng sai, thực tế là em quyến rũ được cả một người có vẻ lạnh lùng như anh rồi đó thôi. Cuộc sống bận rộn cứ lôi anh đi suốt, chẳng để cho anh có chút thời gian nào để có thể làm thơ, viết nhạc như mấy gã theo đuổi em, mà có lẽ anh cũng không tài năng như họ. Nhưng với anh, em có điều gì đó thật riêng mà có lẽ chỉ mình anh cảm nhận được. Và chỉ cần cảm nhận thôi, anh cũng thấy vui rồi. Nhìn thấy em mỗi ngày, anh cảm thấy lòng mình như ấm lại. Khi ở Hải Phòng em bình dị, khi lên Hà Nội em dường như điệu đà hơn giống như những thiếu nữ Hà Thành, khi sang đến London em khác nhưng có một điểm chung không bao giờ thay đổi: em vẫn lãng mạn như ngày nào. Anh thấy thích mê màu áo em vẫn thường mặc.
Có em, con đường anh đi cảm thấy không hề đơn độc nữa. Chưa bao giờ em hỏi anh sao lại ngắm em nhiều vậy không? Uh, em chưa bao giờ hỏi anh câu đấy, và anh biết em cũng chẳng bao giờ hỏi đâu. Nhưng anh không chối cãi đâu, thật đấy, ngày nào đi trên con đường này, anh cũng đưa mắt tìm em, nhìn ngắm mải miết để thấy rằng có em, cuộc đời thật đẹp. Anh nhìn ngắm em không biết chán, quên cả thời gian và đất trời, vì gần em, em đem đến cho anh những cảm xúc thật khác lạ, thật bình yên mà chỉ bên em anh mới tìm thấy. Có những ngày bận rộn trên giảng đường mà anh không gặp em, không đi qua con đường ấy, em chẳng biết được anh nhớ em như thế nào đâu. Em còn nhớ không, ngày em đến, dù không nói ra nhưng anh biết rằng chưa bao giờ anh thấy điều gì đẹp hơn trên đời này cho đến khi anh gặp em. Nếu như những cô gái Hà Nội xinh tươi mà anh quen muốn ganh tị với ai vì dịu dàng hơn họ thì đó chỉ có thể là em thôi, em vẫn quen khe khẽ hát những khúc tình ca trong gió chiều, em hồn nhiên đùa vui trong nắng vàng, vô tư như bao năm nay vẫn vậy. Những lúc ấy, anh ước gì con đường sẽ dài mãi để anh được nhìn em mãi thôi, lâu hơn, sâu hơn.
Nhưng……..
……………….sáng nay khi chiếc xe bus đỏ tiến vào con đường quen thuộc, anh đưa mắt tìm em nhưng không còn thấy em nữa, anh thảng thốt nhận ra có lẽ nào em đã đi thật rồi sao, hay em chuyển tới một phương trời mới. Em đã bỏ rơi anh, bỏ London thật sao? Em lặng lẽ bước đi như khi em đã đến đây với anh, bao gã trai khác vô tâm có lẽ không nhận ra đã vắng bóng em, nhưng anh thì biết em đi xa thật rồi! Vội vàng bỏ đi trong đêm trở gió hôm qua, chắc lạnh lắm phải không em?
Dẫu biết rằng sẽ phải chia tay em, nhưng anh vẫn thấy bất ngờ quá. Anh vô tư mà nghĩ rằng em sẽ còn ở bên anh lâu hơn. Nhìn vào đồng hồ mới thấy, tháng 11 rồi sao, uh, đã đến lúc em phải đi thật. Chắc phải rất lâu anh mới quen được với cảm giác khi thiếu vắng em. Vắng em, mùa đông nơi đây với anh sẽ dài hơn đấy, sẽ lạnh hơn nữa, nhưng em đừng lo, anh sẽ biết cách tự sưởi ấm trái tim mình khi nhớ những ký ức ngọt ngào về em. Con đường này một hai tháng nữa thôi, có khi tuyết sẽ phủ trắng, hơi sương lạnh sẽ che mờ đi khung cửa sổ xe bus, anh cũng sẽ bỏ thói quen ngồi trên tầng hai,hàng ghế đầu nơi mà hàng ngày anh vẫn gặp em, vì giờ em đi rồi còn đâu.
Biết rằng rất lâu nữa mới lại được gặp em, được nhìn ngắm em trong nắng ấm, nhưng nhất định anh sẽ chờ em. Mình sẽ lại gặp nhau ở London tháng 8 sang năm phải không em.
Anh nhớ em nhiều lắm đấy…………
………………….
………………………
………………………….
……………………………….
…………….Tạm biệt em nhé, lá vàng của mùa thu!
*: Bài hát “Thu Quyến Rũ”
– Đoàn Chuẩn- Từ Linh