Nguyện ước ngày cuối năm.

Năm 2011 đang lặng lẽ thu xếp những hành lý cuối cùng, những buồn vui, thăng trầm để sẵn sàng rời đi trong một vài giờ đồng hồ nữa, nhường chỗ cho những ẩn số 2012. Nếu như mặt trời ngại ngùng đối diện với mặt trăng chỉ trong những khoảnh khắc thăng hoa ngắn ngủi và hiếm gặp của vũ trụ trong ngày nhật thực; thì với tôi, may mắn hơn, những xao xuyến, bồi hồi của một năm sắp qua có cơ hội giao hòa trọn vẹn với những háo hức, mong chờ về một năm sắp đến trong ngày cuối năm. Một ngày thôi nhưng cũng đủ để niềm vui khẽ nắm tay nỗi buồn, đủ để yêu thương ôm ấp những giận hờn, đủ để những ước vọng ngọt ngào đến tiễn biệt những lo toan thường ngày, gặp nhau đây rồi chia tay trên chuyến tàu xuôi về QUÁ KHỨ. Nếu thực sự thời gian là một dòng sông cuồn cuộn chảy như ta vẫn thường hình dung, thì còn thời khắc nào thích hợp hơn để khẽ nhắm mắt và đắm mình trong những suy tưởng về dòng sông ấy hơn ngày hôm nay.

 

Không phải là lần đầu tiên chờ đón trời đất chuyển mùa trên miền đất mới, nhưng thực sự đây là lần đầu tiên tôi có thể thực sự tận hưởng bầu không khí năm mới ở Phương Tây. Có lẽ năm thứ hai sống trên đất nước này, khi đường không còn xa, và người đã không còn lạ, tôi mới có thể thả lòng mà thưởng thức sự biến chuyển diệu kỳ của trời đất. Cái lạnh giá của London có vẻ đã thất bại khi không ngăn được lòng người ấm lên khi nghĩ về những ngày đã qua và nhìn về những gì đang tới.

 

Biến động. Có lẽ từ điển ngôn ngữ của loài người khó có thể tìm một từ nào chính xác hơn để có thể nói về năm 2011. Để lại dấu ấn trong lịch sử bằng những niềm vui, những thành tựu và cũng có thể bằng những buồn đau, những điều thảm hại; rất không may 2011 đã dại dột chọn cách thứ hai để rồi người ta sẽ nhớ về năm nay với những ký ức buồn về động đất, sóng thần; những dư âm từ tiếng súng rền, bom đạn……..Cả thế giới gồng minh gánh chịu một cơn bão tố không mong đợi. Đến tận những ngày cuối năm, từ đất nước bé nhỏ của tôi, từ thành phố yêu thương của tôi, những người mẹ, người vợ thủy thủ tàu Vinalines Queens vẫn đang khắc khoải chờ đợi tin các anh trong nghẹn ngào nước mắt. Còn buồn đau nào hơn, mất mát nào hơn khi những người thân yêu bặt tin giữa muôn trùng biển cả trước thềm năm mới? Hãy qua mau đi, những sóng gió buồn đau…………

 

  1. Năm Rồng quay trở lại, và tôi là đã trở thành một chú Rồng 24 tuổi. Thời gian trôi qua quá nhanh nhưng vẫn tôi vẫn còn nhớ rõ những gì mình đã ghi vào trang đầu tiên một cuốn sổ tay vào đêm giao thừa cách đây 12 năm khi mới 12 tuổi là học sinh lớp bảy. Dưới câu hỏi “Năm 24 tuổi mình sẽ như thế nào?”, Tôi đã viết “Năm 24 tuổi tôi sẽ có cuộc sống độc lập, có bằng Thạc sỹ, có thể chăm sóc cho những người mình yêu thương, và có rất nhiều sách hay.”.Giờ phút này đây mở cuốn sổ ấy ra đọc lại những dòng chữ ngô nghê trẻ con của 12 năm trước, tôi vẫn thấy buồn cười.; vì thực ra lúc đó tôi còn quá nhỏ, chỉ thích quanh quẩn ở nhà đọc sách và mới chỉ ngu ngơ biết rằng Thạc sỹ là học cao hơn Đại học, và muốn có tấm bằng đó phải cố gắng rất nhiều. Những điều tưởng chừng như viển vông mà tôi đã viết ra ngày ấy hóa ra bây giờ đều đã trở thành sự thật. Chưa bao giờ dám chia sẻ những điều đó với ai nhưng bây giờ tôi có thể mỉm cười với chính mình bởi vì hóa ra mình đã sống chung thủy với tất cả những tham vọng của thuở thiếu thời. Cuộc sống với tôi là vậy đó, là dám mơ những giấc mơ tưởng chừng như có vẻ điên rồ và xa vời, là dám sống hết mình với những gì đã chọn, là yêu thương đến trọn vẹn tình cảm với những người xung quanh; và rồi một ngày ta chợt nhận ra, những ước mơ đã trở thành hiện thực tự bao giờ mà ta không biết.

Dám ước mơ và dám yêu thương ước mơ của chính mình từng ngày từng giờ, trong từng bữa ăn giấc ngủ cũng chính là ta đang thực sự sống.

Nhìn lại, tôi đang học tập và làm việc cách nơi tôi đã viết ra những giấc mơ 12 năm trước hàng chục ngàn km. Và chính những thăng trầm, những trải nghiệm và cả những vấp ngã, thất bại cay đắng trong những tháng năm qua đã tạo ra tôi của ngày hôm nay.

Đất trời sắp hát khúc hoan ca rộn rã mừng năm mới, từ nơi đây, dưới chân tháp chuông đồng hồ Big Ben, tôi sẽ lại hướng về phía Đông, nơi ấy có cha yêu và gia đình bé nhỏ của tôi, nơi ấy có thành phố miền sóng miền gió của tôi, nơi ấy là thưở ấu thơ, là hiện tại và là những ước mơ tương lai đang chờ tôi viết tiếp, nơi ấy là trọn vẹn những yêu thương đã nuôi sống tôi từng ngày.

Mong bình yên sẽ về cùng năm mới, mong bình yên đến với triệu triệu gia đình trên thế giới này, mong bình yên đến với những người con đang phải ở xa quê hương, mong bình yên đến và xoa dịu những nỗi đau mất mát của năm đã qua.

Cuộc sống sẽ vẫn phải thăng trầm như nó cần phải thế, và chúng ta vẫn cần phải lạc quan hướng về phía trước như ta cần để sống.

Bình yên trong lòng và chào đón năm mới sang: 2012!

Happpy New Year!