Xuân này con không về………..
Xuân này con không về………..
Bố yêu quý.
Ngàn lần con xin lỗi, Bố nhé, con lại một lần nữa phải lỗi hẹn với Bố rồi, xuân này………..con không về Bố ạ,
Nghe rét mướt luồn trong cơn gió cuối năm, con lại ước ngày này con đang được ở Việt Nam, ở Hải Phòng thân thương, đang được đưa Bố đi chơi chợ hoa trên đường Trần Phú, được ngắm đào ngắm quất, đang được cùng Bố đi mua sắm Tết, con muốn được tự mình mua tặng cho Bố chiếc áo đẹp nhất như những năm trước con vẫn làm. Vì Bố đã từng nói chiếc áo do chính con trai mình mua cho là chiếc áo đẹp nhất, ấm nhất và đáng mặc nhất trong cuộc đời của một người cha. Con thích khoảnh khắc ấy khi nhìn thấy niềm vui sáng lên trong mắt Bố. Con hiểu đó là Hạnh phúc.
Giao thừa của con nơi đây không pháo hoa, không hương thơm ngày Tết; và ngày mai cũng sẽ lại xách cặp đến trường, bận bịu với bài vở, và rồi vội vã tất bật đi làm như bao ngày qua con vẫn vậy, vâng con xa nhà, xa Việt Nam đã 493 ngày rồi Bố ạ. Con vẫn có thói quen đếm từng ngày như vậy để luôn nhớ được đâu là ngôi nhà thực sự của mình.
Có lẽ Bố là người hiểu con hơn ai hết, không những vì Bố đã sinh ra và nuôi lớn con mà còn vì Bố cũng đã có những tháng năm tuổi trẻ dài đằng đẵng sống, học tập và làm việc ở Châu Âu như con bây giờ, nên con rất tin Bố đồng cảm với con những lúc này. Nỗi nhớ ấy thật dữ dội phải không Bố, ký ức về quê hương, gia đình đôi khi có thể làm ngay cả những người đàn ông mạnh mẽ nhất rơi nước mắt. Và có lẽ những xúc cảm nhớ thương ấy bùng lên nồng cháy nhất là những phút giây này, khi đất trời sắp gặp nhau, năm cũ sắp gặp năm mới nhưng con thì lại không được ở gần bên Bố và gia đình thương yêu.
Năm mới sang, con sẽ thêm 1 tuổi và tóc Bố chắc cũng thêm nhiều sợi bạc. Thời gian khắc nghiệt như quy luật muôn đời nay vẫn thường hung hăng như vậy, nó dường như thích thú với việc thách thức mỗi bước trưởng thành của con bằng những nếp nhăn quanh đôi mắt bố. Con không có sức mạnh nào để ngăn nó ngừng trôi, con chỉ biết rằng, mình luôn cần phải bước nhanh hơn nữa.
Nhắm mắt lại con lại nhớ lại những đêm Giao Thừa của ấu thơ, Bố con mình đã lên tầng thượng bắn pháo hoa bằng dàn pháo tự chế siêu việt của Bố. Đó sẽ mãi là những màn pháo hoa đẹp nhất và tuyệt vời nhất mà con đã từng được xem. Ngày ấy dường như đã xa rồi vì đã hơn 20 năm, khoảng thời gian đủ cho con người nếm trải nhiều sóng gió, thăng trầm của cuộc đời.
Ngày xưa con bé, Bố thường nắm tay con bước đi vì sợ rằng con sẽ vấp ngã, và bây giờ con mong được trở về để nắm bàn tay Bố để Bố biết rằng khi đã xế chiều Bố an lòng rằng sẽ luôn có chúng con bên cạnh .
Lúc này đây , con thấy cay cay nơi sống mũi, có những giọt nước nhỏ từ đôi mắt con, không biết vì đêm nay London lạnh quá hay vì lý do gì nữa, nhưng con mong Bố sẽ biết rằng Bố, gia đình và Việt Nam chính là mùa xuân của con.
Với tất cả lòng thành kính và yêu thương như Bố đã trọn đời dành cho chúng con, con nguyện cầu trong năm mới Bố sẽ mãi mạnh khỏe, bình an mà yên lòng chờ đợi ngày con sẽ trở về bên Bố.
Con của Bố.