“Thôi, xin đừng là Nhất!!!”

Thôi, xin đừng là Nhất!!!

 

“Người Việt Nam hạnh phúc nhất thế giới” ——————–“Chuẩn!”

“Không đâu chăm lo mầm non tốt như nước ta”————–“Chính xác!”

“Tàu ngầm Việt Nam mới mua chạy êm nhất thế giới”——-“Quá tuyệt!”

“Việt Nam sở hữu đoạn đường đắt nhất hành tinh”———“Thật tự hào!”

 

Còn một tỷ thứ nhất nữa mà chúng ta có thể dễ dàng thấy nhan nhản trên các mặt báo nước nhà mỗi ngày. Nên vui hay nên buồn nhỉ?

Phải vui chứ, vui vì dù thực tiễn cuộc sống có gian khó như thế nào, thóc cao gạo kém ra sao, xăng có tăng, Biển Đông có căng, các cháu mầm non bị đánh đập có kêu gào, thì anh chị em báo chí vẫn chịu khó biết cách động viên nhân dân bằng một tinh thần lạc quan hiếm có, có lẽ cũng nhất thế giới luôn.

 

Nhưng có lẽ ngoài tôi, rất nhiều người Việt “chưa chịu ngủ” cũng sẽ tự đặt hỏi rằng: Thực sự, chúng ta đang Nhất, hay Chúng ta đang Mất?

 

Thật vậy, căn bệnh ham là số 1, ham là Nhất của người Việt ta đang bùng phát mạnh mẽ hơn bao giờ hết trong cái môi trường ẩm mốc, nồng nạc mùi phân gio của nền báo chí lá cải.

Và chính cái bản tính ham là Nhất đấy đang làm cho chúng ta mất, và mất rất nhiều.

Cái đang dần mất lớn nhất là mất đi cái bản lĩnh của dân tộc: bản lĩnh dám nhìn vào sự thật, vào hiện thực khách quan đang ngổn ngang, suy thoái để mà đứng dậy. Phải chăng cuộc sống gian khó của đất nước đã làm cho chúng ta quen với nửa cái bánh mỳ một bữa và học luôn cách chấp nhận một nửa sự thật để đổi lại nửa cái bánh mỳ ấy? Đắng lòng.

 

Có ai tìm hiểu vì sao hài kịch Việt Nam luôn thu hút khán giả đông nhất? Vì rằng đời sống của chúng ta đang thực sự thiếu những nụ cười nhất.

Có ai tìm hiểu vì sao “cơ quan điều tra Việt Nam giỏi nhất” thế giới? Vì rằng ở Việt Nam tội phạm nguy hiểm nhất luôn biết cách che đậy giỏi nhất và trốn vào những nơi khó bắt nhất.

 

Chúng ta mê muội với những cái Nhất, tôn thờ số 1 như một vị trí thần thánh mà không thèm quan tâm đến giới tính của đám Nhất đó: Nhất thật, Nhất giả, hay Nhất lửng lơ mặc cho chúng ngày đêm đốt cháy tầm nhìn của đất nước???

 

Thi Toán quốc tế rất nhiều giải Nhất nhưng đất nước vẫn thuộc diện nghèo nhất?

Một trong những nước xuất khẩu gạo nhiều nhất nhưng gạo bị ép giá rẻ nhất?

Giá ô tô đắt nhất nhưng đường xá tồi tệ nhất, tai nạn giao thong nhiều nhất?

Lương gần như thấp nhất nhưng tỷ lệ dân chúng chịu chi chơi hàng hiệu cao ngất?

Viêt Nam thuộc nhóm nước chi cho giáo dục nhiều nhất nhưng tỷ lệ sinh viên ra trường không làm được việc chắc gần nhất?

 

Thế đấy, và mỗi ngày, đám báo chí vẫn không ngừng phục vụ, chiêu đãi nhu cầu AQ tinh thần cho một bộ phận đông đảo dân chúng “đang ngủ” bằng một nổi lẩu Nhất (không phải Nhất Ly nhé!!!)

 

Nếu giả sử mỗi chúng ta là một con số, thì điều tồi tệ nhất không phải là ta là số âm hay số dương, mà tệ nhất là không biết giá trị đích thực mình là số mấy, không biết mình đang đứng ở đâu trong cả dãy số.

Một con người không biết mình đang đứng ở đâu, anh ta sẽ không thể biết đi về đâu.

Một đất nước không tự biết mình đang như thế nào, một ngày nào đó sẽ mất hết lòng tự hào.

 

Gần đây, nước ta lại còn nhăm nhe soán ngôi một số cái Nhất của người anh em Bắc Triều Tiên, có người còn mơ “bao giờ ta mới được như họ”. Chết thật, “anh em” mà chẳng biết nhường nhịn nhau. Thằng em phương Bắc nó còn có mỗi cái “Quốc gia Chí Phèo nhất và dân khổ nhất thế giới” mà cũng đòi đua tranh với nó. Tội!

 

Giá như có một ngày nào đó, những cái Nhất của Việt Nam được dọn lên bàn tiệc, tôi sẽ chỉ xin được gắp ba món:

Việt Nam là đất nước dân chủ nhất.

(Có dân chủ nhất tự nhiên sẽ có văn minh nhất)

Việt Nam là đất nước ít tham nhũng nhất

(Ít tham nhũng nhất rồi sẽ có ngày giàu có nhất)

Và người Việt Nam đoàn kết, yêu thương nhau nhất.

(Đoàn kết nhất chắc chắn sẽ vững mạnh nhất)

Cơ mà thôi, gắp được ba món ấy có khi tôi lại trở thành Kẻ hoang tưởng nhất thế giới, hihi!

 

Vậy thôi xin, đừng là Nhất nữa, Việt Nam ơi!