THƯ GỬI BỐ MẸ NHÂN NGÀY SINH NHẬT CỦA CON….

Bố Mẹ thương yêu của con!

Một ngày mới đã sang rồi, và hôm nay con đã chính thức tròn 26 tuổi, con muốn trân trọng dành những phút giây đầu tiên của tuổi mới để làm một điều mà trước đây con chưa bao giờ làm: viết cho Bố Mẹ như một lời tri ân, tỏ lòng biết ơn vô bờ bến tới hai thiên sứ đã mang con đến với thế giới này một buổi sáng đầu hè 26 năm về trước.

Con đang nhìn lên bầu trời về hướng Đông, về Việt Nam- nơi ấy bây giờ Bố Mẹ của con đang đón những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Giá như được ở nhà, con sẽ ôm Bố thật chặt, và tặng cho Mẹ của con nhành hoa đẹp nhất.
Hơn hai mươi năm qua, kể từ ngày có được những ký ức đầu đời, con đã luôn cảm thấy rằng mình là một người may mắn, và càng sống càng đi xa càng trải nghiệm, con càng cảm nhận rõ rệt hơn sự may mắn đó. Không ai chọn được mẹ cha và Tổ Quốc, nhưng số phận đã dành cho con một sự lựa chọn đầy ưu ái khi con được làm con của Bố Mẹ, và với con đó mãi mãi là điều may mắn nhất trong cuộc đời.

Ngày này 26 năm về trước, chắc con đã làm Mẹ đau lắm phải không? Nếu kiếp sau, con vẫn được là con của Mẹ, con xin hứa con sẽ không quẫy đạp mạnh như hôm ấy nữa, chỉ cần Mẹ cho con được ở gần bên Mẹ nhiều hơn 10 năm để con có cơ hội được báo đáp cho Mẹ ơn nghĩa sinh thành.

Và con luôn hiểu dù con có cố gắng như thế nào chắc cũng không thể trả lại được cho Bố của con những tháng ngày đã quá vất vả để làm tròn cả hai vai, vừa làm cha, vừa làm mẹ cho đến tận ngày hôm nay.

Cảm ơn Bố vì buổi trưa hè đỏ nắng ấy đã bỏ lại cả xe, không ngại bẩn quần áo đẹp, xuống cùng đẩy xe sắt nặng cho một bác xích lô già chưa một lần quen biết qua cầu An Dương chỉ vì trông bác ấy vất vả quá. Chỉ vậy thôi với con là đủ hơn một ngàn lần câu nói “Con ơi, đừng bao giờ vô cảm!”

Cảm ơn Mẹ vì sáng nào con cũng được đánh thức dậy bằng những câu hát dân ca, những bài hát vui nhộn của một bệnh nhân ung thư đang chờ ngày cuối. Lúc ấy Mẹ đang hát để trêu đùa thần chết hay Mẹ đang dạy con: “Con ơi, đừng bao giờ bi quan!”

Cảm ơn Bố đã luôn trốn liên hoan, tiệc tùng ở cơ quan để chạy về nấu cơm và ăn cơm với con biết bao ngày thay vì nói “Con ơi, gia đình là quan trọng”

Cảm ơn Mẹ đã kiên quyết nhốt con ở trong nhà, không có gì chơi ngoài rất nhiều sách báo để cho đến bây giờ con đã hiểu rằng “Sách vở là bạn bè thủy chung”.

Cảm ơn Bố đã không bao giờ bắt con phải thi trường này, học trường nọ, làm nghề kia để đến bây giờ con được hưởng niềm hạnh phúc Được -Là -Chính –Mình.

Cảm ơn Mẹ những đêm đã thức trắng cùng con tập làm văn, tập viết và cảm ơn Bố biết bao lần bỏ cả nghỉ trưa để bình luận cho con truyện “Những người khốn khổ, Lão Gorio…..và biết bao tiểu thuyết hay của thế giới để đến bây giờ con vẫn yêu thiết tha văn học và chưa bao giờ ngừng đọc.

Cảm ơn Mẹ đã đưa con đi qua biết bao nhiêu mảnh đất quê hương, cảm ơn Bố đã kể cho con biết bao nhiêu câu chuyện lịch sử để qua mỗi ngày con biết yêu thêm Tổ Quốc thân thương của mình.

Và hôm nay, con là ai? Nhìn vào trong gương, con thấy hai bên con là bóng hình của Bố Mẹ đang mỉm cười dù rằng tấm hình gần nhất mà gia đình ta chụp chung với nhau ít nhất cũng đã 20 năm rồi. Dù có đi đến đâu, có học đến học vị nào, có bao nhiêu tiền bạc…….thì đứng trước công lao kỳ vĩ của mẹ cha suốt bao năm qua con vẫn thấy mình thật bé nhỏ, lại thèm được bé lại để gối đầu lên tay cha, rúc mình vào lòng mẹ để có lại được những giấc ngủ bình yên nhất trong cuộc đời. Con sẽ mãi mãi là thằng cu Bi hay bám đuôi Bố Mẹ ngày nào.

Con không ước mơ sẽ trở thành siêu tỷ phú, đại gia hay là chính khách, nhưng con sẽ chỉ giữ mãi và thực hiện cho đến trọn đời một ước mơ nhỏ nhoi: là con ngoan của Bố Mẹ, để dù ở đâu Bố Mẹ vẫn luôn yên long biết rằng con sẽ sống tốt và sống đẹp, xứng đáng là di sản cuộc đời mà Bố Mẹ để lại chốn nhân gian.
Từ tận đáy lòng, nhân ngày sinh nhật của con, con xin nghiêng mình cảm ơn Bố Mẹ vì đã là bố mẹ của con, cho máu thịt, cho yêu thương, cho con ánh sáng để con được làm NGƯỜI đứng dưới bầu trời lớn rộng.

Thương yêu Bố Mẹ vô cùng.

Từ nơi rất xa nhà, 01/06/2014
Con của Bố Mẹ.

Hoàng Huy