VIẾT CHO CHA NHÂN NGÀY SINH NHẬT CON

Bố xa nhớ….

Ngày xưa hồi còn 19-20, con luôn nghĩ 27 là một con số cực to và chắc là còn lâu mới đến, nhưng hôm nay nó đã tới….Vâng, hôm nay con đã 27 rồi, Bố ạ.
20 năm trước, con bé tí và chỉ chạy quanh quanh khu vườn đầy cây trái của bố.
20 năm sau từ ngày ấy, con đã không còn là bé, đã biết chạy quanh khu vườn đầy cây trái của cuộc đời, những vẫn là đứa con luôn thèm được ở gần Bố.

Xã hội bây giờ họ đua nhau cho con cái nhiều thứ lắm: cho tiền, cho nhà, cho xe, cho ghế và cho một cuộc đời được quy hoạch sẵn….Kệ họ đi Bố, Bố đã cho con một điều vô giá nhất: được là con của Bố, vậy là đủ.
Là con của Bố, con đâu có cần xe, vì con biết xe nào rồi cũng cạn xăng mòn lốp, rồi cũng phải dừng lại trước lối mòn muôn nẻo, chỉ có đôi chân của chính mình mới có thể chinh phục hết bao la những dặm đường đời.
Là con của Bố- phần trăm ít ỏi những người đàn ông cả đời chẳng mấy khi có ví- con cũng biết nghĩ đúng về tiền, và cũng biết rằng Tiền cũng giống như thứ mật ong rừng thơm ngon mà nếu ta tự kiếm được một cách tử tế sẽ tạo ra những hương vị ngọt ngào cho cuộc sống.
Là con của Bố – một kỹ sư tài năng đã thiết kế ra bao công trình nhưng lại chưa bao giờ chịu ngồi xuống vẽ quy hoạch đường đời cho chính con mình, con háo hức tự vẽ nên những đường nét của cuộc đời mình với những gam màu tươi sáng nhất cho chính con chọn.
Là con của Bố – người chẳng bao giờ thích ngồi ghế để rồi mất tự do, con tự biết mình nên tự tạo ra ngai vàng thênh thang cho mình hơn là đợi chờ người khác ban tặng.
Là con của Bố, vậy là đủ, Bố ạ.
Mỗi năm con đều nghĩ ra những cách khác nhau để đánh dấu sự trưởng thành của mình nhân ngày đặc biệt này. Bố biết con của Bố hôm nay ăn mừng sinh nhật thế nào không: đi làm từ lúc 3h sáng và sẽ không có tiệc tùng nào linh đình cả mà đã chuyển thành bánh kẹo, quà tặng cho các em bệnh nhi ở Viện K Hanoi, thành sách vở, giáo trình cho các em học sinh trong dự án từ thiện Help to Fly của con, thành những giờ học miễn phí trong năm tới trên chính quê hương Việt Nam mình. Con chọn cách ấy để nhắn với Bố rằng con đã thực sự học được: Yêu thương là không ngừng sẻ chia, hãy cho đi thật nhiều để biết rằng mình giàu có…… Không phí công bao ngày bố đội cả nắng mưa chỉ để về ăn cơm với con và nói đi nói lại với con về những điều đó, Bố nhỉ? Lời nói hôm qua của Bố đã thành hành động của con hôm nay và những ước mơ nối dài những ngày đang tới…..Con đã lớn rồi Bố ạ.

Hôm nay ở Cô Tô chắc đẹp lắm bố nhỉ! Nắng vàng- biển xanh và tình yêu, nhất Bố đấy! Con sướng vui biết bao nhiêu khi Bố nói Bố muốn đi chơi ở nơi ấy, và con có thể đưa Bố đi ngay không tốn lấy 1s suy nghĩ.
Con mê bút kí Cô Tô của Nguyễn Tuân lắm mà chưa một lần được đặt chân đến hòn đảo xinh đẹp ấy. Thôi, con đưa Bố đi rồi khi nào con về Bố phải hứa là sẽ kể cho con xem nó đẹp như thế nào nhé!

“Cha sẽ là cánh chim đưa con bay thật xa” – vâng, cảm ơn Bố, cánh chim yêu thương không mỏi đã bay cùng con suốt 27 năm qua và sẽ vẫn luôn đồng hành cùng con trong những chặng bay tới…
Bố hãy tặng quà cho con đi, như ngày xưa ấy. Con không đòi gì đâu chỉ đòi Bố phải luôn khoẻ, luôn vui, và luôn yêu đời nữa. Hãy yêu đời này nhiều như cuộc đời này- như chúng con mãi yêu Bố.
Con mong lắm ngày trở về để ngồi dưới tán cây vú sữa, cây xoài, cây sấu mà ngày ngày Bố vẫn vun trồng đợi chúng con về.

Happy birthday to your son, Daddy!