CÂU CHUYỆN NGÀY CHỦ NHẬT: SÀI GÒN ĐẸP……TRONG MẮT AI????
Tôi là một người khá kỳ cục, tôi thật không thể sống ở một nơi mà tôi không cảm thấy yêu được. Sống ở một nơi nào đó, hoặc là tôi sớm muộn phải tìm ra thứ để tôi cảm thấy tôi yêu nơi ấy, hoặc là tôi sẽ rời đi chốn khác. Mà đã yêu là phải yêu chết hẳn ở trong lòng.
Lạ thật!
Sài Gòn cũng không là ngoại lệ…..
Tôi cứ đi tìm mãi xem vẻ đẹp của Sài Gòn nằm ở đâu.
Tôi chưa thấy Nhà thờ Đức Bà đẹp, hay bởi vì tôi đã từng thấy những thánh đường rộng lớn ở Châu Âu.
Tôi chưa thấy Bitexco đẹp, hay bởi vì tôi đã từng quen lối lên The Shard.
Tôi chưa thấy đường hoa Nguyễn Huệ đẹp, hay vì tôi đã trót quá nhiều lần tản bộ cả chiều trên The Mall.
Tôi chưa thấy nhưng không có nghĩa là tôi ngưng đi tìm.
Và cuối cùng tôi tìm thấy cái đẹp của Sài Gòn ở một góc phố nhỏ trên con đường quen thuộc thi thoảng tôi vẫn đi ăn trưa.
Tôi dừng lại và bỏ qua tới ba bốn lần đèn đỏ chỉ để nhìn bà cụ trong tấm hình từ từ rót nước vào cái chai nhỏ, trước khi tiếp tục nửa ngày mưu sinh với những tờ vé số.
Có là kỳ cục không khi lúc ấy tôi không nghe thấy tiếng xe cộ xung quanh, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng của nắng lọt từ trên những tầng cây cao rơi tí tách trên mái tóc đã nhiều phần bạc của bà lão, ồn ào hơn tí chút là tiếng chảy đều đều của một tinh thần nhân văn bất tận mà có khi bận rộn quá ta chẳng chịu lắng nghe dù bắt gặp mỗi ngày.
Người Sài Gòn sống tình quá ……
Nói đến thành phố đáng sống, người ta hay ngợi ca Copenhagen – Đan Mạch hay những thành phố châu Âu yên bình hay Bắc Mỹ sôi động. Nhưng trong bảng xếp hạng có phần lạ lùng của tôi, đã chính thức có tên Sài Gòn. Với tôi, thành phố đáng sống không nhất thiết phải có tàu điện ngầm, phải có nhiều cây xanh, không nhất thiết phải có những khoảng trời lớn rộng….đơn giản chỉ cần ở nơi ấy ngay cả những người xa lạ cũng biết quan tâm đến nhau, cũng biết sẻ chia vì nhau. Chỉ vậy thôi, là đủ.
Tôi không kịp nhớ mặt người đàn ông da nâu sạm phóng xe ngược đường tôi và nói “Anh ơi đèn xe kìa”. Uh nhỉ, người đàn ông vô danh ấy không biết tôi là ai nhưng vẫn lo tôi sẽ bị phạt và mất an toàn khi quên bật đèn.
Tôi không bao giờ biết tên người nào đó đã ngày ngày bỏ công mang thùng nước kia để dưới bóng cây. Uh nhỉ, người tốt ấy lo những bà cụ bán vé số, hay những cháu học sinh lỡ đường sẽ liêu xiêu trong cơn khát của nắng nóng miền nhiệt đới.
Nhưng tôi đã bắt đầu biết yêu những người không thân quen ấy.
Và cũng lạ kỳ thật, chẳng hiểu sao tôi chỉ thích gọi Sài Gòn bằng cái tên của những ngày xưa cũ thay vì cần phải gọi cho đúng. Cái tên ấy theo tôi từ thưở lên năm lên ba khi mà Sài Gòn còn là một miền đất xa xôi với người miền Bắc.
Đừng nhắc tôi Sài Gòn kẹt xe ghê lắm, ngày nào tôi chẳng hoà mình trong dòng sông bất tận ấy 2 lần 1 ngày. Không kẹt xe sao biết được người Sài Gòn kiên nhẫn lắm, ít khi bấm còi inh ỏi.
Đừng nhắc tôi Sài Gòn mưa lụt lắm, tôi đâu phải chưa bị ướt hết lần nào? Không bị ướt sao biết được mưa Sài Gòn mau tới mau qua như thế nào?
Nhưng cuộc đời này là thế, yêu là yêu thôi, bạn nhỉ?
Hãy đóng báo mạng lại, tắt Facebook thường xuyên hơn, và bước ra cuộc đời mỗi ngày, bạn sẽ nghe thấy đủ thứ thanh âm tuyệt vời của cuộc sống mà tiếng gió đều đều từ những căn phòng điều hoà, những ô cửa cao ốc luôn chỉ thích ghìm chân bạn trong sự tù túng mang tên Hiện Đại.
Và bằng cách ấy, Sài Gòn đẹp trong mắt tôi.