NĂM CUỐI CÙNG CỦA ĐẦU HAI.
NĂM CUỐI CÙNG CỦA ĐẦU HAI.
Hôm nay là sinh nhật mình, mà tự nhiên lại thấy trong lòng trùng xuống, lại thấy muốn suy nghĩ nhiều hơn xíu những ngày thường nhật. Thấy ngại ngùng trước những con số, vì hình như sắp sửa mình không còn được gọi là thanh niên…..sẽ buộc phải tiến gần đến cái ngưỡng mà người ta vẫn nói “Tam thập nhi lập” – cái mốc đầu tiên đáng nhớ trong đời của một người đàn ông: nhà nhà, trâu trâu, vợ vợ gì gì đó- toàn những thứ tốn nhiều tiền.
Những năm 20 của mình có lẽ đã đẹp hơn mình nghĩ, đã đẹp với trọn vẹn và đủ đầy những thăng trầm và sôi nổi của tuổi trẻ.
Là những tháng ngày miệt mài trên giảng đường đại học, ước mơ này chưa kịp taxi ước mơ kia đã cất cánh
Là những ngày chạy show dạy thêm làm ăn buôn bán đủ trò, những bài học vỡ lòng thế nào là thương trường phức tạp.
Là hơn 2000 ngày phiêu dạt ở một phương trời xa để theo đuổi ước mơ hạnh phúc: không có 2000 ngày vô giá ấy, có lẽ mình đã khác, rất khác.
Và những năm cuối cùng của tuổi 20 là Sài Gòn – một thành phố hấp dẫn đủ để mình yêu say đắm, và một công việc tốt đến mức nghĩ mãi chẳng có gì để chê cả.
Tuổi trẻ của mình nó đã chẳng có một bản thiết kế hoàn hảo nào vẽ sẵn của bố mẹ cả, không có cái nhà nào được mua sẵn và cũng không có cái ghế nào được đặt sẵn, nó cứ điên rồ – phiêu lưu và cũng đầy màu sắc thú vị như nó cần phải vậy. Mình không hề hối tiếc và cũng không bao giờ than trách.
Ngày này đúng 19 năm trước là một ngày rất buồn với mình, Mẹ mất vào đúng vào ngày sinh nhật mình: bánh chưa kịp ăn và nến cũng chưa kịp thổi. Năm nay thời gian quay lại đúng 1 vòng.
Một con tàu bỗng dưng bị chìm, một bầu trời tự dưng bị sập, không, cảm giác lúc ấy còn tệ hơn thế nhiều.
Mình đã thành một người đàn ông ngay từ lúc ấy, không phải vì mình muốn thế, mà là vì Mẹ muốn thế.
“Nếu con khóc, người ta chưa chắc đã thương con hơn, mà có khi còn tìm cách hại con vào lúc con yếu nhất. Vậy nên con chỉ có một con duy nhất, mạnh mẽ và tỉnh táo như một người đàn ông thôi.” Mẹ nói quá phức tạp và khó hiểu, nhưng đúng.
Định nghĩa đầu tiên của một đứa bé 9 tuổi về mạnh mẽ là không được khóc.
Định nghĩa gần đây nhất của một thanh niên 29 tuổi về mạnh mẽ là không được làm người khác khóc.
Cứ như thế, bằng năm tháng, bằng va vấp, mình cứ tự dạy mình, tự bồi đắp cho mình bằng những bài học cuộc sống, free cũng có và đắt giá cũng có.
Hôm nay, vẫn như thường lệ, Bố vẫn là người thương yêu mình nhất, gọi điện chúc mừng từ khi còn chưa kịp mở mắt. Bao nhiêu năm còn thơ bé, Bố vẫn luôn là người thương nhất, yêu nhất, lo lắng nhất….Lần nào gọi điện cũng nhắc đi nhắc lại “Con đi lại cẩn thận nhé, giờ đường đông lắm”, vẫn như ngày đầu tập đi xe đạp. Mấy điều nho nhỏ ấy từ Bố làm mình cứ muốn bé mãi, và muốn Bố cứ khoẻ mãi để nhắc đi nhắc lại những điều be bé mà mình nhớ rất rõ ấy.
Và mình thì mỗi ngày vẫn chưa bao giờ ngưng tự nhắc mình “Dù giàu hay chưa giàu, dù vui hay chưa vui, nhưng cơ bản đã mất công sống là phải hạnh phúc. Nếu cảm thấy chưa hạnh phúc lắm thì hoặc là điều chỉnh lại cuộc sống hoặc là điều chỉnh lại định nghĩa về Hạnh Phúc. Thế thôi!”
Happy Birthday to Me!!!!