VÌ SAO ĐÁNH XONG GIẶC ÂN THÁNH GIÓNG PHẢI BAY NGAY VỀ TRỜI???
VÌ SAO ĐÁNH XONG GIẶC ÂN THÁNH GIÓNG PHẢI BAY NGAY VỀ TRỜI???
Có những câu hỏi đi theo mỗi chúng ta suốt từ khi thơ ấu cho đến khi lớn khôn mà chưa chắc đã trả lời được. Ngày xưa đọc Chuyện Thánh Gióng, mình cứ thắc mắc mãi vì sao diệt xong giặc, Thánh Gióng lại phải bay ngay về trời, mà không về kinh đô báo công, hưởng vinh hoa phú quý. Nghĩ mấy chục năm nhưng phải đến mấy hôm nay, mình mới hiểu ra là Gióng đã có một quyết định hoàn toàn khôn ngoan, đúng là Thánh có khác.
Giả sử như hôm đó đánh xong giặc, Gióng quay ngựa phóng về kinh đô thì chuyện gì sẽ xảy ra???
Trên đường đi, bọn trọc phú trong làng sẽ đua nhau đòi sơn hình Gióng lên con ngựa sắt bất kể là Gióng có đồng ý hay không? Chưa kể sẽ có một loạt bọn cơ hội, “dây máu ăn phần” đòi đu lên ngồi đằng trước con ngựa sắt của Gióng, hò hét như thể hắn là Gióng – có công diệt giặc, rồi khung hình nào cũng có bộ mặt dơ bẩn của hắn, và rồi hắn nói như thế là “hỗ trợ làm truyền thông” trong khi Gióng đâu có nhờ, mà cũng chẳng biết hắn đã “ghế trên ngồi tót sỗ sàng” từ khi nào mà không biết thế nào là tự trọng. Nhìn rất chi là Tuất!
Đường đi về Gióng không những phải đi qua Phường Kim Mã, Phường Nhật Tân….vớ vẩn còn phải đi qua cả Phường Lan Quế. Trong khi vừa đói vừa mệt, chỉ muốn về với mẹ già thì những đàn kỹ nữ sẽ ùa ra bu lấy Gióng, ấn cái này dí cái kia vào người chàng hiệp sĩ, toàn trái cây cuối mùa tiêm thuốc, rồi bật nhạc sàn uốn éo như trong động bàn tơ. Concept thì là mỹ nhân chào đón anh hùng nhưng khi lên budget thì lại hoá thành: ả đào hát ca ve vãn khách. Và rồi bọn kĩ nữ mặt dày hơn thớt đấy sẽ lại lên Facebook treo status “100% trai thẳng” – kèm theo cái ảnh ngả ngớn của ả kèm theo cái mặt nhăn nhó của Gióng. Chỉ nghĩ đến thế thôi Gióng đã thấy ớn lạnh. Đánh tan giặc trong tuyết lạnh, chỉ muốn được về ngay bên mẹ già bên làng xóm…..nhưng nào ngờ bọn theo đóm ăn tàn quá đông quá nguy hiểm, chỉ tranh thủ chụp ảnh selfie – xin chữ ký làm Gióng kí mỏi cả tay cũng chưa hết. Trong khi Gióng cần lắm một bữa ăn ngon, thì chúng nó chỉ cho Gióng một ly mỳ ăn liền, táo bón chết đi được.
Về đến kinh đô sau cả một chặng đường dài kẹt cứng, Gióng sẽ lại phải cười cười nói nói, bắt tay lắc lắc xã giao theo cái cách mà người dân quê quen sống chân tình như Gióng thật chẳng quen.
Các nhãn hàng sẽ đu bám lấy Gióng để mời làm đại sứ thương hiệu, nào là sữa tăng trọng, nào là kem cạo râu, nào là các phòng gym quốc tế…
Sẽ là những chuỗi ngày tiệc tùng mệt mỏi, những khoản tiền thưởng khổng lồ mà Gióng không biết là đến tay mình được bao nhiêu, hay là bọn hoạn quan, nịnh thần sẽ chia nhau chén hết.
Gióng chợt thấy buồn, vì trong cơn say vì chiến thắng, không mấy ai nhắc đến những người hùng thầm lặng, đã bỏ công bỏ của sắm roi sắt, đúc ngựa sắt, huấn luyện Gióng từ một cậu bé nhà quê thành một chàng tráng sĩ anh hùng như hôm nay. Người ta chỉ quen nhìn thấy hoa thơm trái ngọt trước mắt mà không nghĩ đến bao ngày vun đắp ươm trồng thầm lặng.
Chiến thắng trở về, Gióng không bao giờ nghĩ diệt giặc để tâu bày công trạng, chỉ mong toàn dân cả nước trở nên gần nhau hơn, yêu thương nhau hơn để sẵn sàng cho những trận chiến mới, vì không có chiến thắng nào là mãi mãi, không có thành công nào là vững bền nếu người ta chỉ biết tung hô nhau và ngủ quên trên chiến thắng.
Người đời nhanh nhớ nhanh quên, đường dài lại lắm thị phi, thôi thì Gióng cưỡi ngựa bay về trời là khôn ngoan hơn cả.
Poor Gióng!
Hoàng Huy.