VIẾT CHO 20 NĂM CHIA XA

Mẹ yêu quý của con!

Hôm nay là tròn 20 năm chúng ta phải chia tay nhau để đi về hai ngả: Mẹ phải lặng lẽ đi về quá khứ, còn con thì phải lủi thủi một mình bước về tương lai. Từ sâu thẳm trong lòng, con xin thành thật thừa nhận rằng con chưa bao giờ có thể thôi buồn, thôi nhớ về Mẹ – người đã mang con đến với thế giới này. Dù cho thời gian xuất sắc làm việc như một người quét dọn chăm chỉ của nhân gian: xoá mờ – lau dọn được nhiều ký ức buồn vui, làm lành được nhiều tâm hồn rạn vỡ; nhưng lơ đễnh bỏ mặc con xoay xở không chấp nhận nổi sự thật rằng con đã vĩnh viễn không còn vòng tay của Mẹ, người bạn ân cần và người thầy nghiêm khắc của con ngày nào.
Con rất nhớ Mẹ đã dạy con học thông đêm suốt sáng từ những bài chính tả đầu tiên. Những phép tu từ Mẹ dạy con vẫn thường dùng cho tới tận giờ.
Về Hải Phòng,con vẫn thường ngoảnh lại những hàng quán cũ mà Mẹ hay dẫn con đi ăn, mọi thứ vẫn vẹn nguyên chờ đợi mà Mẹ chẳng về.
Qua Hà Nội, con vẫn đi chậm lại khi qua phố Quán Sứ để nhớ lại những ngày líu díu theo chân Mẹ đi viện K tia xạ rồi lang thang khắp khu phố cổ.
Vào Sài Gòn, con vẫn nhớ Mẹ đã cười tươi thế nào khi chụp ảnh trước khách sạn REX. Kem ở Thảo Cầm Viên Mẹ mua cho con ngon hơn hẳn các loại kem đắt tiền bây giờ…
Con vẫn thỉnh thoảng tha thẩn đọc bài thơ mẹ viết riêng cho con một cách vô thức như một cách tự vỗ về mình giữa những ồn ào của cuộc sống.
Con kiên trì gom nhặt từng mẩu kí ức còn sót lại để gây dựng một ngôi nhà kỉ niệm riêng trong tâm trí của mình, nơi chỉ có con và Mẹ – người luôn yêu con vô điều kiện và cho con nhiều điều hơn cả hơi thở.
Ở nơi ấy, mẹ luôn luôn đẹp như năm 96, yêu đời như năm 93, và hát ca vô tư như trọn đời mẹ vẫn vậy, và không cần phải kiên cường trước những cơn đau như năm 98. Con giấu Mẹ ở đấy, cho mình con thôi. Ở nơi ấy Mẹ bình yên, không đau đớn, không bệnh tật, không muội phiền và ngày ngày luôn được nhắc nhở rằng có một người đàn ông yêu Mẹ trọn vẹn cả cuộc đời, đấy là con – chàng trai bé nhỏ của Mẹ.
Bi của Mẹ năm nay đã 30 rồi, đã kịp đi lang thang khắp chốn trên thế giới này suốt 20 năm qua để rồi nghẹn ngào nhận ra không chân trời nào lớn rộng bằng tình yêu thương của Mẹ dành cho con, không có bình yên nào ấm áp hơn những ngày còn Mẹ.
Con luôn tin tưởng rằng những người tốt con gặp trên đường đời đều là do Mẹ Hà gửi tới để giúp đỡ con khi cần. Và những lúc con chần chừ trước những quyết định có thể sai lầm chính là cái nhíu mày của Mẹ.

20 năm trước, Mẹ còn nhớ không, chúng ta đã nói gì với nhau về cái chết? Mẹ nói mẹ không bao giờ chết vì Mẹ còn có con trên đời này sống tiếp phần của Mẹ. Mẹ không sợ chết nhưng Mẹ sợ phải xa con khi con còn quá nhỏ, nhưng chúng ta phải chấp nhận sự thật không thay đổi được rằng một ngày không xa Mẹ sẽ không còn nữa. Hãy bình thản để cuộc sống tiếp tục dòng chảy của mình. Sau nước mắt, con bình thản học cách để sống tiếp còn Mẹ vội vã ngày đêm truyền dạy gấp rút những gì con phải học để ở lại với đời. Mẹ dạy không tồi, và con học cũng không tệ Mẹ nhỉ, ít nhất là trong bài giảng cuối cùng? Chúng ta làm được rồi! Thật đấy!

Ngày giỗ của Mẹ, là ngày con càng phải nghĩ nhiều hơn về Bố và biết ơn Bố – người đã xuất sắc đóng thế vai trò của Mẹ suốt 20 năm qua. Ngay cả trong những giây phút phải lựa chọn khắc nghiệt nhất trong đời, Bố đã luôn chọn con, đã luôn chọn trách nhiệm không nói thành lời với người đã khuất thay vì những điều phù phiếm khác. Có những hi sinh lặng thầm mà có lẽ chỉ con và Bố hiểu được với nhau, nhưng Mẹ có quyền mỉm cười mà tin rằng Bố xứng đáng là người đàn ông mà trọn đời Mẹ yêu thương, là người giữ lời bậc nhất, và cả một bầu trời của sự tử tế và tinh thần cao thượng mà con may mắn được trú ngụ khi rời tay Mẹ. Con không định khen Mẹ đâu, nhưng Mẹ ít nhất cũng có một người đàn ông để tin cậy, nhỉ?

20 năm qua, Mẹ đã làm gì? Một cuộc sống mới? Một hạnh phúc mới? Con chẳng biết vì Mẹ luôn nhìn thấy con nhưng con trong mơ cũng không tìm thấy Mẹ. Đúng như lời Mẹ nói: đừng bao giờ nghĩ là sẽ nhìn thấy Mẹ ở bất kỳ đâu, nhưng yên tâm là Mẹ luôn ở ngay cạnh con, nghe được cả những điều con không nói thành lời. Nhưng con cũng không quên nhắc để Mẹ nhớ này: dù Mẹ cứ trôi về vô cực quá khứ còn con thì luôn phải đi về vô cực tương lai, những hãy luôn ở bên nhau trong từng hơi thở của hiện tại. Cứ hai nhịp thở của con, một nhịp là vì Mẹ. Con sẽ chẳng làm gì to tát ngoài việc luôn cố gắng để sống thật hạnh phúc, vì phần đời của con, và cả vì những tin yêu và hi vọng dang dở của Mẹ còn gửi gắm lại cuộc sống này. Và nếu kiếp sau là có thật, xin một lần nữa lại là Mẹ của con để con được một lần kịp báo đáp dù là không bao giờ đủ; đừng vội vã nữa, cả hai ta sẽ đều buồn. Chậm lại một chút thôi cho yêu thương được tròn đầy, Mẹ nhé!

Thương yêu Mẹ muôn đời!

Ngủ yên trên mây trắng nhé, Mẹ của con!

Hoàng Huy

#LetterForMom#ForThoseOlddays