THƯ GỬI MẸ CỦA NĂM THỨ 23

Mẹ yêu quý!

Cứ đến ngày này, ngày 6 tháng 5 âm lịch hàng năm, là con lại thực sự tin rằng con có thể nói chuyện với Mẹ. Mẹ có thể nghe và hiểu mọi điều dù rằng những lá thư con viết chưa bao giờ được gửi đi, không phải là con không muốn, mà là không nơi nào dám nhận, không nơi nào muốn làm hụt hẫng thêm nữa một đứa trẻ lên 10 “lạc” mẹ. Nên con chỉ có thể gửi cho lòng mình, một đứa con mãi mãi lơ ngơ trong mắt Mẹ.

Con đang viết cho Mẹ giữa những ngày Saigon lặng lẽ đến lạ thường, người ta còn có thể ngửi thấy mùi của sự mệt mỏi trong gió và trong ánh mắt ưu buồn của nhau. Những lúc trong tận cùng của mỏi mệt, con đã ước rằng giá như trong một giây nào đó thôi, điện thoại của con sẽ rung lên “Mom is calling” và ở bên kia là giọng nói thân thương của Mẹ “Bi đấy ah? Mẹ đây. Con khoẻ không?”. Thế thôi, chỉ cần thế thôi,cho con một cuộc gọi đấy thôi, rồi lấy đi tất cả tiền bạc, tài sản của con cũng đồng ý mà. Nhưng tiếc rằng ngay cả những giấc mơ xa xôi nhất, con cũng chưa nhận được cuộc gọi nào như thế, Mẹ vẫn cứ lặng lẽ như Mẹ đã nói “Mẹ sẽ không bao giờ xuất hiện để con thấy đâu, vì Mẹ ở đang ở trong con mà.”

Thỉnh thoảng lúc này lúc khác, thấy cậu chàng thanh niên nào đó hờ hững, bực tức với những cuộc gọi của cha mẹ, hay xem thường những yêu thương mà họ coi là nghiễm nhiên phải có, con đã chẳng còn tức tối hay phẫn nộ, con chỉ còn cười nhạt. Có lẽ họ còn quá non nớt để hiểu rằng: Trời đất chỉ yêu thương con người vô điều kiện một và chỉ một lần duy nhất trong đời, thông qua cha mẹ. Cười cho sự thờ ơ ngu ngốc của tuổi trẻ sẽ dằn vặt cậu ta đến tận cùng của khổ đau khi mai này ba mẹ đã không còn. Giống như chiếc lá chỉ tiếc ngày xanh khi đã rụng, như sóng chỉ tiếc gió khi đã chạm bờ, và giống như con, khi có tất cả đủ đầy, chỉ tiếc, không còn Mẹ.

Con đã có một năm rất dài, 2020, mệt mỏi mà không bi quan, căng thẳng mà không nản chí. Con nghĩ là con đã làm tất cả những gì phải làm, nên làm trước khi chọn một lối đi riêng cho mình, an yên và tự tại. Lúc ấy, con đã mạnh mẽ tin rằng nếu như Mẹ ở đây, Mẹ cũng đã khuyên con như thế, buông bỏ. Vì hơn ai hết, là một người thầy thuốc, Mẹ đã dạy con phải trị bệnh từ gốc, với những khối u hàng ngày làm ta đau, hãy dũng cảm, quyết liệt mà dứt bỏ, đau một lần rồi thôi. Con nghĩ là con đã vâng lời để tự gỡ mình ra khỏi những phù phiếm không đáng. Ngày mai lại là một con đường mới, tưởng chông gai những lại nice không tưởng.

Con nhớ Mẹ bao nhiêu thì lại đắp đầy tình cảm sang cho Bố bấy nhiêu, ứng viên duy nhất luôn cạnh tranh kịch liệt với Mẹ để là người thương con nhất thế gian, phân định mãi không xong, nên con đành lúng túng nghĩ ra một giải đồng hạng. Con luôn vui rộn rã mỗi khi “Daddy is calling” bất kể đang bận như thế nào. Bố 73 rồi, sớm muộn thì sẽ cũng sẽ gấp đôi Mẹ, người forever 46, nhưng thương yêu thì vẫn tràn đầy. Bố luôn luôn là người gọi điện đầu tiên cho con vào ngày sinh nhật, bất kể con đang trốn ở cái xó nào trên thế giới này, bố vẫn luôn như vậy. Bây giờ Bố hay hỏi con một câu 3-4 lần, không phải vì Bố đã già đâu, mà là vì Bố thương con gấp 3-4 lần ngày xưa, chắc cũng giống như con nhớ Bố gấp 3-4 lần khi còn ở nhờ nhà Bố. Viết cho Mẹ nhưng lại nhớ Bố quay quắt thì cũng là biểu hiện vụng về cho sự chớm già của con, mong Mẹ ngàn lần lượng thứ vì cả nửa năm rồi con đã được gặp Bố đâu. Tội Bố!

Con nên gọi cho Mẹ số nào? Không ai biết ngoài trời xanh – người đã giấu Mẹ đi sau những đám mây trắng suốt mấy chục năm nay, nhưng con không vì thế mà ngừng sống cho tốt và tử tế, say mê và chân thành, để dành lại một lúc nào đó mai này lỡ gặp được nhau, con sẽ kể cho Mẹ nghe cho bõ mấy chục năm ròng thương nhớ.

Yêu Mẹ nhiều hơn cả nắng Saigon tháng Sáu!

Năm thứ 23.

Con trai của Mẹ, người may mắn một nửa.

Hoàng Huy

#ForMyMom #23Years #RespectYourMomCalls