THE LONG WALK
Hoá ra cuộc sống của mỗi chúng ta đều là một The Long Walk. Người trẻ đi nhanh, người già đi chậm, người giàu đi ngựa xe, người chưa giàu thì đi bộ….nhưng tất cả chúng ta đều cần phải tiến về phía trước, và đi theo cách riêng của mình.
Những năm 20 tuổi, mình cứ nghĩ thành công, hạnh phúc là cái gì đẹp đẽ, huyền ảo nằm ở phía xa của con đường, hãy đi thật nhanh với 100% đam mê và năng lượng để nhanh chóng nhìn thấy nó. Nghĩ như thế, mình đã học tập và làm việc quần quật bởi bận rộn là biểu hiện sống động nhất của sự sống.
Qua đến khúc quanh 30 tuổi, mình nhận ra hoá ra Hạnh phúc không nằm ở phía cuối con đường, nó nằm dưới chân mình, nó giản dị như những viên sỏi trắng ở The Long Walk, nó lặng im như những chiếc lá xanh hai bên hàng cây, nó đáng yêu như tiếng cười của những em bé đang được công kênh trên vai bố mẹ….nó đã luôn ở đó, bây giờ và ở đây, chờ chúng ta cảm nhận và tận hưởng. Chỉ có điều trái tim có đủ rộng mở để đón chào hay không? Tham vọng quá có khi quên, và bận rộn quá có khi bỏ lỡ nhưng chậm rãi quá có khi lại đánh mất cơ hội, Hạnh phúc được gói gọn trong sự cân bằng và vừa đủ, Lagom!!!
Như một trò đùa cần thiết của số phận, cứ vài năm, mình lại bị thôi thúc để vượt ra khỏi vùng an toàn của chính mình để chinh phục những phần thưởng mới. Nó cũng như con bướm phải tạm biệt sự ấm áp bình yên của tổ kén để vỗ cánh bay đi. Không hề dễ chịu nhưng chắc chắn là cần thiết. Mình đã quá quen với những cuộc phiêu lưu có báo trước và luôn giữ cho bản thân tràn đầy sự háo hức với những thử thách mới nhưng cũng không bỏ quên Ikigai – niềm vui sống của riêng mình.
Thật may mắn vì Mẹ đã sinh ra mình vào đúng hôm nay, 1/6. Một ngày mang thông điệp nhắc nhắc nhở mọi người về cuộc sống: Chúng ta, ai cũng đã từng là trẻ con, là thiên thần. Dù cuộc sống có vất vả đến mấy, hãy luôn giữ tâm hồn mình hồn nhiên như trẻ thơ; và dù các ông bố bà mẹ có bận đến mấy, ngày hôm nay cũng chậm lại một chút để dành thời gian với những đứa con thân yêu của mình và tôn vinh quyền được làm trẻ con của tụi nó.
Và mình của tuổi 34 sẽ vẫn luôn như thế, vẫn chọn không khôn ngoan khi không cần thiết, giữ nguyên sự hồn nhiên vô tư thường trực để trọn vẹn thật nhiều những niềm vui nho nhỏ, vẫn xem hoạt hình và vẫn mặc những cái áo voi gấu nhí nhố đơn giản là vì mình thích, và dù chậm nhanh, trườn bò hay đi bộ, sẽ vẫn luôn tiến về phía trước trên con đường The Long Walk – cuộc sống mến thương mà Bố Mẹ đã ban tặng cho mình.
Oh dear, happy birthday to me!!!