VỆT NẮNG CUỐI CHIỀU
Bức ảnh này làm mình thích quá, dù là đã chụp vội trong một chuyến bay gần đây trước khi là hành khách cuối cùng boarding vì chỉ có mặt ở sân bay trước 20 phút cất cánh.Vội nhưng đẹp thì vẫn cứ phải nấn ná lại mà ngắm mà chụp, ikigai của mình không cho phép bỏ qua niềm vui từ những điều nhỏ bé; một chiếc view đẹp hay gặp một đứa bé cười với mình thì cũng đủ vui vui cả ngày. Lịch của mình hầu như không có thứ Hai vì mình High cả tuần. Tưởng sống hạnh phúc là đơn giản ai ngờ đơn giản thật, dễ tìm thấy niềm vui từ thế giới muôn màu, cái gì trong mắt mình cũng là điều kỳ diệu của cuộc sống dù với người khác thì cũng là tầm thường thôi, hoặc do quá bận hoặc quá thờ ơ.
Chẳng hiểu từ bao giờ, hình như là từ ngày còn bé xíu, mình đã thích nhìn ngắm những chiếc máy bay cất cánh và hạ cánh. Nhớ mãi chuyến bay đầu tiên trong cuộc đời – lần đầu tiên được lên bầu trời – là chuyến bay với Mẹ lúc 5 tuổi từ HPH vào SGN trên máy bay Hà Lan Fokker 70 của Vietnam Airlines (bây giờ loại máy bay ấy VNA đã ngừng khai thác). Mùa hè 1993, có một thằng bé cả tuần không ngủ được vì nghĩ đến việc sắp được đi máy bay vào cái thời chỉ cần được đi tàu hoả từ HPH lên HAN thôi là đủ vui mấy ngày. Bọn trẻ con bây giờ hình như vẫn thế, không biết các cháu có High như mình ngày xưa không?
Lớn lên xíu thì khi học cấp 3 thỉnh thoảng vẫn đạp xe xuống tận gần sân bay Cát Bi – nơi duy nhất ở Hải Phòng có thể nhìn ngắm thoải mái những chiếc máy bay cất và hạ cánh. Lúc đó mình chưa hề biết rằng thực sự chỉ có lúc cất và hạ cánh thì phi công mới thực sự lái, và đó cũng là lúc quan trọng nhất, nguy hiểm nhất đối với một chuyến bay; cũng giống như cuộc đời một con người, đẹp nhất – quan trọng nhất là khi còn trẻ con (lúc gieo hạt) và khi về già (lúc hái quả).
Trong cái nhìn tương tức (interbeing) của mình, mình không chỉ nhìn những chiếc máy bay như những khối động cơ khổng lồ – niềm tự hào của trí tuệ loài người, bao nhiêu ngàn năm mơ ước được bay lên chạm tới bầu trời; mình nhìn thấy mỗi lần cất cánh là bao nhiêu người đi xa, có những người ngồi trên chuyến bay ấy sẽ đi rất xa và rất lâu khỏi quê hương, những du học sinh, những người lao động nước ngoài và cả những người đi định cư xứ người….Những chuyến bay cất cánh lên, trọng tải lớn nhất là niềm tin và hi vọng vào tương lai, và có cả một ít hàng rời là nỗi buồn chia ly, tạm biệt của người ở lại. Ai cũng có những ước mơ riêng, đều rất đẹp. Thượng Đế ưu ái cho con người biết ước mơ, khác với các loài vật khác, và Ngài dạy con người làm ra máy bay, để chở những ước mơ ấy đi xa hơn, nhanh hơn.
Còn khi máy bay hạ cánh, nó chở gì? Nó chở biết bao nhiêu niềm háo hức, mong chờ được trở về, được đoàn tụ, được hít thở không khí quê hương cho thoả thích, được ôm vào lòng những người thương yêu. Có những người trên chuyến bay ấy, lâu lắm rồi chưa được về nhà, có khi là cả nửa đời người, là vài chục năm, khi đi là thiếu niên khi trở về mái đầu đã bạc, ước mơ ướt gối mấy chục năm xa nhà là một chuyến bay trở về. Vài phút nữa thôi, khi chiếc máy bay hạ càng, giảm độ cao, và từ từ chạm xuống mặt đất cũng là lúc họ được chạm xuống quê hương, chạm xuống ký ức thân thương, chạm đến những người thương yêu đang háo hức ôm hoa chờ ngoài cửa Arrival (Ga đến). Đẹp lắm chứ, mình thích nhìn người ta ôm nhau khi kết thúc một chuyến bay, có thể là một cặp đôi yêu xa bao ngày mong nhớ, có thể là một đứa con đi học xa nhà được gặp lại cha mẹ.
Và Thượng Đế có vẻ rất cưng chiều mình, một cách thật vô tình, Ngài sắp đặt để mình làm những công việc đều liên quan đến hàng không – du lịch, không ít thì cực nhiều, đều gắn bó với máy bay, với bầu trời dù trực tiếp hay gián tiếp bất kể 27 năm đầu đời mình chưa bao giờ mơ hay thoáng nghĩ đến việc sẽ làm cái gì đó liên quan đến hàng không. Cảm ơn Trời đất đã ôm ấp và tặng quà cho cậu bé mê bầu trời năm nào.
Giờ cậu bé đó quá quen thuộc với máy bay, mỗi năm bay vài chục chuyến, xa có gần có, không còn lạ lẫm hay bỡ ngỡ nữa nhưng sự háo hức vẫn còn nguyên vẹn, tình yêu với bầu trời và những lần cất cánh vẫn chưa bao giờ bị offloaded. Và dù bận rộn đến mấy, áp lực đến mấy, vội vã đến mấy, cậu sẽ vẫn cho phép bản thân say mê nhìn ngắm những điều kỳ diệu như vệt nắng cuối chiều tuyệt đẹp như trong ảnh, bằng cách ấy cậu sống vui vẻ và trọn vẹn trong từng phút giây; cậu háo hức khi cất cánh ở buổi đầu của cuộc đời, mải mê ngắm nhìn trời xanh mây trắng từ 30.000ft những ngày thanh xuân rực rỡ và cũng sẽ an yên đợi chờ đến giây phút hạ cánh, cậu yêu chuyến bay của đời mình, bằng cách ấy, vệt nắng dù có là cuối chiều cũng đẹp, cũng bình yên.
#LoveTheSky #LoveTheLife #Hygge #Peacefulness #Myfoto