“CON CÓ THỂ LÀM GÌ CHO MẸ VUI?”
Mẹ thương mến!
Hôm nay là tròn 24 năm ngày Mẹ bước sang một thế giới khác, và con cũng bước vào một thế giới khác – thế giới không lành lặn của những đứa trẻ mồ côi không còn mẹ. Khoảng đời gian đủ cho một em bé ra đời và nay đã trở thành một chàng trai/cô gái trưởng thành.
“Con có thể làm gì cho Mẹ vui?” câu hỏi đó luôn luôn ở trong con, thức dậy cùng con và cũng đi ngủ cùng con, thỉnh thoảng còn đi vào cả những giấc mơ.
Theo một cách thật đặc biệt, con luôn cảm nhận được tình yêu ấm áp của Mẹ gửi tới thông qua sự thương yêu, giúp đỡ của những người xung quanh. Cuộc sống của con dù ở đâu cũng luôn gặp được rất nhiều người tốt. Và con thường hay tưởng tượng là chắc cô này, bác này, anh này, chị kia giúp đỡ mình tận tình như thế là do Mẹ mình “nhờ cậy”. Sự tưởng tượng của con có thể là sai, nhưng kệ, con luôn tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống, mà cứ cái gì tốt đẹp, con đều hiểu là đến từ Mẹ, dù trực tiếp hay gián tiếp.
Năm nay, con quyết định dành trọn vẹn một ngày để ở cùng Mẹ cho dù có lúc nào mà Mẹ không ở trong hơi thở của con? Con tưởng nhớ tới Mẹ theo cách của mình.
Sáng, con nhờ các nhà sư trụ trì ở các ngôi chùa cùng lúc làm lễ cầu siêu hồi hướng cho Mẹ; cầu cho cha mẹ đời trước – đời này và cả đời sau của con sẽ luôn được bình an hỷ lạc. Với con, sự cúng giỗ, sau cùng là sự ủi an tinh thần dành cho người sống chứ không phải dành cho người đã khuất. Người ở lại luôn cần được nhắc nhở rằng mình là sự tiếp nối thiêng liêng của những người khuất bóng, cần được hồi tưởng về những ngày đã xa không bao giờ trở lại. Và những ngày tưởng niệm giúp vỗ về cho những tâm hồn còn ở lại vơi bớt nỗi u buồn. Con cũng đã phóng sanh hàng ngàn chú cá trê nhỏ theo dòng nước lớn ở Bến Bình Đông, để dâng tặng những công đức thiện lành đó cho Mẹ. Dù có ở đâu, Mẹ cũng sẽ nhận được những nguyện cầu tốt lành của con trai gửi. Con không biết con làm thế Mẹ có vui không, nhưng con thấy an yên lắm Mẹ ạ; vì con biết dù Mẹ đang ở thế giới nào, con vẫn luôn nhớ về Mẹ.
Chiều, thay vì còn có Mẹ để ra Đồng Khởi tặng váy, tặng quà, tặng hoa tặng phấn; con đã dùng số tiền đáng lẽ để dùng cho những việc mà con luôn thèm muốn đó, chia thành những phần học bổng nhỏ, tự mình đến trao tận tay những em nhỏ không may đã đột ngột mồ côi cha mẹ vì đại dịch Covid vừa rồi. Tội lắm Mẹ ạ! Có em cha mất vì Covid, mẹ ung thư máu hay cha mất vì Covid, mẹ mang căn bệnh thế kỷ….Những căn nhà bé xíu cũ kỹ nằm sâu trong những hẻm nhỏ chẳng có cái gì mới ngoài ban thờ và nỗi đau mất người thân. Dù không nhiều, mỗi em chỉ vài triệu đồng, nhưng con muốn dành tặng các em nhiều hơn tiền, đó là sự đồng cảm sâu sắc của một người từng là trẻ mồ côi thấu hiểu hơn ai hết nỗi đau quá sức tưởng tượng ấy; mong sao các bé sẽ có thêm chút ít mà mua sách bút, học hành giỏi giang và tiếp tục sống tiếp những ước vọng của mẹ cha.
24 năm trước khi Mẹ ra đi, cũng đã có rất nhiều những người đã tốt với con như vậy, và bây giờ khi đủ điều kiện, con muốn dòng chảy yêu thương đó tiếp tục xuôi dòng đến những mặt trời bé con tội nghiệp kia một cách thật thiết thực. Bằng cách ấy, con trân trọng và biết ơn hơn những gì mà mình đang có, trân trọng sự hi sinh vĩ đại của Bố đã dành cho con được khôn lớn thành người. Con không biết con làm thế Mẹ có vui không, nhưng con vui lắm Mẹ ạ vì con biết con không quên lời Mẹ dạy: Hãy luôn sống với trái tim rộng mở và yêu thương con người trong mọi hoàn cảnh!
Tối, con sẽ thiền định trong sự tĩnh tâm để tưởng nhớ về Mẹ của con, nhớ về những ký ức vui vẻ trong 10 năm ít ỏi được sống bên Mẹ. Con sẽ khẽ hát bài hát “Đưa cơm cho Mẹ đi cày” mà ngày xưa Mẹ thường hát mỗi buổi sáng để gọi con dậy, con sẽ cố nhớ lại xem còn điều gì 24 năm trước Mẹ dặn mà con chưa làm hoặc làm chưa tốt, nhớ về những món ngon Mẹ hay nấu chờ con đi học về. Tất cả vẫn vẹn nguyên như ngày hôm qua, bởi con đã bao bọc, gìn giữ bằng tất cả những kí ức còn lại ấy bằng tình yêu thương, nhớ mong dành cho Mẹ – mẹ hiền yêu dấu của con.
Một năm nữa lại qua đi, khoảng cách thời gian của chúng ta dài thêm một chút, nhưng Mẹ đừng đi đâu cả, hãy cứ ở đây, yên vị thảnh thơi trong trái tim đứa con trai bé nhỏ chưa bao giờ được nói câu “Mẹ ơi! Con đi làm về rồi.”
Tuy Mẹ không còn hiện diện để tận hưởng những thành quả vật chất của lòng hiếu kính từ con, nhưng Mẹ hãy yên tâm rằng con nhất định luôn sống hết mình một cuộc đời tốt đẹp – ý nghĩa để xứng đáng là sự tiếp nối có trách nhiệm với những ước mong của Mẹ nơi thế gian này.
Con có thể làm gì cho Mẹ vui? Con không biết nữa, nhưng con biết con rất vui vì đời này đã được làm con của Mẹ, dù ngắn ngủi nhưng ngập tràn yêu thương.
Thương nhớ vô bờ, Mẹ của con…