DADDY, I AM ON THE WAY TO GO HOME! (BỐ ƠI, CON ĐANG VỀ NHÀ….)
Bố thương yêu!
Phải mất sáu năm, 2190 ngày Bố ạ, con mới có cơ hội được làm điều này: trở về ăn với Bố một bữa cơm vào đúng ngày sinh nhật của Bố. Con đã chờ đợi lâu lắm rồi, Bố biết không?
Và ngày hôm nay, con quyết định phải trở về nhà để thực hiện lời hứa của con năm ngoái “Con sẽ sớm về thôi.” Vậy nên con tạm gác núi công việc bề bộn kia lại, hết giờ làm việc hôm nay, con sẽ bay về với Bố, ở nhà với Bố một đêm thôi và ngày mai con sẽ lại đi. Con nghĩ đó là món quà tinh thần lớn nhất mà con có thể tặng cho Bố vào ngày đặc biệt này.
Bố còn nhớ không ạ, ngày con đi du học, Bố đã nói với con “Đi đi con, ở nơi ấy, có những thứ mà ở Việt Nam dù có rất nhiều tiền cũng không bao giờ có được”. Con đã nghe, đã đi, đã sống, và đã học…..cho tới khi biết được, hiểu được “những thứ” mà Bố nói ấy là gì, con lại nhận ra rằng:
“Ở nơi ấy, đúng là có mọi thứ mà đất nước mình chưa có, nhưng Việt Nam lại sở hữu một thứ, mà nếu thiếu đi, mọi thứ kia tươi đẹp kia sẽ đều trở thành vô nghĩa. Thứ ấy không gì khác hơn là Gia Đình, là Bố thương yêu của chúng con.”
Bố bao giờ cũng thế, sợ phiền con cái, và luôn cứng vững ngay cả những lúc cuộc đời ép ta phải mềm yếu nhất. Bố cứ nói “Không cần đâu, bố cảm ơn nhưng bố biết con rất bận.” Vâng, đúng là con rất bận, nhưng điều con mong muốn được bận hơn cả trong cuộc đời này, là được bận yêu thương, bận quan tâm đến Bố từng phút từng giây, bận ở gần Bố – người thân duy nhất còn lại của con trên thế gian này. Vì hơn ai hết con hiểu rằng, còn có Bố, con còn Tất Cả.
Nhớ hơn một năm trước, những ngày đầu năm mới, Bố yếu đột ngột phải vào viện. Lúc ấy, từ cách xa 13.000 km, con mới cảm nhận được hết sự bất lực tột cùng của khoảng cách xa xôi. Những cuộc gọi đầu số +84 lúc nửa đêm làm con muốn nghẹt thở. Lúc ấy với con, mọi tiền bạc đều trở thành vô nghĩa, con chỉ muốn về, về ngay, để khi Bố tỉnh lại, mở mắt ra sẽ thấy con ở ngay cạnh bên. Con dốc Penton Rise mà con đi bộ đi làm mỗi ngày, bao nhiêu bậc là bấy nhiêu nước mắt của con rớt xuống. Con vừa đi vừa khóc, mặc kệ người ta nhìn, con không quan tâm nữa vì con chỉ sợ rằng con sẽ phải đối mặt với những điều tệ nhất không mong muốn. Đó là một nỗi sợ ghê gớm với con lúc ấy. Thật may, cơn ác mộng ấy đã qua rồi…..Đã qua rồi!
Giờ đây, điều con muốn nhìn ngắm nhất không phải là Nữ thần Tự Do hay núi Phú Sỹ hay những cánh đồng hoa lavender rộng thênh thang, vì con biết con sẽ chỉ có thể cười mãn nguyện khi thấy Bố luôn khoẻ mạnh và đi chơi đây đó.
Lúc ra công tác ở TransViet Hanoi, thấy cứ buổi trưa, anh Dat Nguyen Tien lại xách cặp lồng cơm chạy về tận Hàng Bông chỉ để ăn cơm với bố anh ấy vì lo ông ăn cơm một mình buồn, con cũng ước gì con cũng được như thế. Sài Gòn với con rất tốt, công việc và những người đồng nghiệp tuyệt vời, những ngày nắng ấm đâu ra đấy chứ không hời hợt như nắng trời Bắc Âu, chỉ tiếc rằng thiếu Bố ở đây với con.
“Ba sẽ là cánh chim đưa con đi thật xa……” Vâng, con đã đi rất xa, và đủ xa đủ lâu để hiểu rằng con cần phải cảm ơn Bố đã chưa bao giờ cho con có tí cơ hội nào để dựa dẫm hay ỷ lại, để giờ đây con có thể bước đi một cách tử tế trên chính đôi chân của mình. Theo cách ấy, Bố đã cho con rất nhiều, Bố ạ.
Bố đã hi sinh và dành tặng chúng con quá nhiều trong suốt cuộc đời, và trong ngày đặc biệt này, hơn bao giờ hết, tự thân con biết con cần có mặt ở đó như hàng bao nhiêu ngày sinh nhật của con, dù bận đến mấy, Bố cũng chưa bao giờ vắng mặt.
28 năm trước, Bố đã bỏ Châu Âu để về với con của Bố, thì bây giờ con cũng trở về để được gần hơn Bố của con, trở về để thực hiện sứ mệnh là người thuyền trưởng tiếp theo của gia đình như những bức email Bố vẫn luôn gửi để dặn dò con suốt những năm tháng xa nhà. Con đọc nhiều quá, thuộc hết luôn rồi Bố ạ, và con về để nói với Bố “I am ready, Sir”.
Chúc mừng sinh nhật Bố, người cha vĩ đại, người thầy yêu thương, “người mẹ” tuyệt vời, người bạn lớn sâu sắc thuỷ chung của con suốt 28 năm qua.
Cảm ơn Bố vì tất cả. Chúng con yêu Bố rất nhiều.
Con của Bố.
Hoàng Huy.