HOA HỒNG NÀO CHO CON?
Chào Mẹ, mẹ đã tỉnh dậy chưa?
Hôm nay, một mùa Vu Lan nữa lại đến, ngày thế giới chia thành hai nửa: nửa của những người may mắn, và nửa của những người khổ đau. Và cũng giống như bao người kém may mắn, con cũng sẽ lại tự tìm cho mình một bông hồng trắng.
Con có một chút buồn và ngậm ngùi vì mãi mãi sẽ không bao giờ còn được cài bông hồng đỏ nữa; nhưng có lẽ 16 năm cũng đủ ép con buộc phải quen với màu trắng đơn côi này. Mẹ đã mỏi chân và dừng lại, còn con thì vẫn phải bước tiếp mà không có người dẫn đường.
Ngày xưa con hư lắm, con đã từng thầm trách Mẹ, con còn bé thế này mà Mẹ lại bỏ đi đâu…..Nhưng bây giờ con lại nghĩ, có lẽ ở đâu đó, có ai đó còn cần Mẹ hơn cả con, và Mẹ phải đi theo lịch trình sắp đặt trước của số mệnh, vậy thôi con nhường đấy, nhưng Mẹ thì vẫn mãi là Mẹ của con.
Sáng nay tỉnh dậy nhìn lên lịch làm việc, con chợt nhận ra sắp đến sinh nhật Mẹ và lại còn ngồi hình dung: năm nay 62 tuổi, Mẹ sẽ như thế nào nhỉ? Ah, Mẹ chắc vẫn vậy thôi, vẫn trẻ và đẹp, vẫn hay cười, vẫn hay làm thơ, và vẫn hay ca hát. Mẹ vẫn như thế, nguyên vẹn trong tâm trí con bao nhiêu năm qua. Mẹ thấy không, người ta có thể già đi, xấu đi, còn riêng mình Mẹ thì cứ còn trẻ mãi, đẹp mãi, ít nhất là trong thế giới riêng của mẹ con mình. Mẹ sướng thật đấy!!!
Trong cõi đi về này, nhiều người vì quá bận rộn, quá ham mê, quá vội sống mà chợt một phút giây nào đó dại dột quên đi màu hoa trên ngực áo mình, để rồi khi hoa chỉ còn là màu trắng họ lại sống trong dằn vặt, trong khổ đau và tiếc nuối. Con ước rằng: giá như để họ như con một ngày: sống trong một thế giới cái gì cũng có, trừ Mẹ, có khi họ sẽ khác.
Họ sẽ thấy rằng: tiền bạc mất có thể kiếm lại được, công danh chưa đủ có thể làm lại sau……nhưng mẹ cha đã đi rồi thì không bao giờ quay trở lại.
Nhiều lúc con nhớ Mẹ đến mức, không biết bây giờ mang tất cả bạc tiền của con đốt đi, liệu có đủ để Mẹ về ăn với con một bữa cơm không?
Nhiều lúc con thèm có Mẹ đến mức, không biết bây giờ nếu hoãn hết tất cả các công việc, dự định của con lại, có đủ để Mẹ đi dạo với con một lát và đọc lại bài vè ngày xưa viết cho riêng con không….
“Cu Bi ve vè một lúc
Má bánh đúc
Mồm móm xều
Cao lêu nghêu
Như que rẽ
Có tài vẽ
Thích đọc thơ
Ngủ hay mơ
Biết thương Mẹ
Cười the thé
Bé nhất nhà
Được ăn quà
Cũng không thích
Đi du lịch
Sướng mê hồn
Mẹ bảo hôn
Chút chút chút…..”
Đấy, cả cuộc đời con chẳng bao giờ thuộc nổi một bài thơ, vậy mà bài thơ Mẹ viết cho con, con đâu có dám quên một câu nào đâu….
Giá như Mẹ còn, có khi con còn được cả một tập thơ ấy, Mẹ nhỉ?
Bây giờ, ở một cuộc sống khác, một thế giới khác, có khi Mẹ lại làm thiên thần, làm mẹ của một đứa trẻ khác như ngày xưa Mẹ đã đến với con. Và nếu điều hình dung vu vơ của con là thật, con chẳng ước gì, chỉ ước đứa trẻ ấy sẽ yêu Mẹ, thương Mẹ bằng tất cả trái tim, cả tấm lòng, cả cuộc đời và tất cả hạnh nguyện như con yêu Mẹ bây giờ và mãi mãi về sau……
Vì chỉ có một sự thật mà người ta thường chỉ biết khi quá đã quá muộn…..
Còn Mẹ cha là còn tất cả.
Vắng Mẹ cha là không còn gì….
Thương yêu Mẹ của con vô cùng.
Vu Lan 2014
Con của Mẹ.