MẸ, BÁNH TRÔI CỦA CON ĐÂU?

Mẹ, hôm qua là Tết Đoan Ngọ đấy, bánh trôi của con Mẹ để ở đâu rồi? Mẹ đừng nói con tự đi mua mà ăn nhé. Đúng, bây giờ con có đủ tiền đi ăn bất kỳ thứ gì con muốn không phải nì nèo kéo tay Mẹ xin như ngày xưa nữa, nhưng con chẳng buồn ăn nữa rồi, vì cũng bột đấy, đường đấy nhưng sao đắng ngắt, vì có phải của Mẹ làm đâu, vì đến tròn 16 năm nay rồi Mẹ có còn làm cho con ăn nữa đâu???? Có buồn nằm nghe con thủ thỉ chuyện ở trường ở lớp trước khi đi ngủ nữa đâu???? Có còn dẫn con đi chợ Đổ mua quần áo đẹp cho con nữa đâu?

Mẹ có còn giận con không vì 16 năm trước con đã không nghe lời Mẹ, lần cuối cùng không nghe lời Mẹ. Mẹ dặn con “Là đàn ông, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải cứng rắn lên, dù gặp chuyện gì cũng phải mạnh mẽ, không được khóc.” Con đã cãi “Con có phải đàn ông đâu, con chỉ là trẻ con” và Mẹ vẫn cương quyết “Con là người đàn ông của riêng Mẹ.” Vâng, ngày này 16 năm về trước, con đã cố nghe lời Mẹ, cố bình thản vì Mẹ con mình đã thỏa thuận, con đã không khóc, nhưng rồi được đúng một ngày thôi “người đàn ông 9 tuổi” của Mẹ đã khóc, khóc rất to vì nghĩ rằng tối nay rúc vào ai mà ngủ đây? Bánh sinh nhật mới mua kia ai sẽ đốt nến cho đây? Nhưng Mẹ đừng giận nhé, những cuốn sách mẹ dặn trước 18 tuổi con phải đọc hết, đến 12 tuổi con đã đọc xong vài lần, mẹ dặn con “sau này khôn lớn phải chăm sóc cho Bố thật tốt, vì về già Bố sẽ chỉ trông cậy được vào con thôi, không ai khác nữa đâu” bây giờ con luôn cố gắng hết mình để thực hiện (đến hôm nay, con vẫn không thể giải thích nổi tại sao Mẹ lại biết trước điều đấy, và Bố nếu có đọc được thì cũng đừng bất ngờ, vì Mẹ có dặn con thế thật-16 năm rồi, có những chuyện có thể nói ra được)

Mẹ có biết vì sao trong mọi hoàn cảnh, con đã phải luôn cố gắng để “không hư” không, dù nhiều lúc nhìn các bạn hư còn cũng muốn hư một lúc xem nó như thế nào, nhưng rồi con lại sợ……người ta sẽ mắng con “đúng là cái đồ…..thiếu mẹ”, sợ điều đó sẽ làm Mẹ không vui và làm con đau hơn ngàn ngàn cái tát.

Mẹ có biết vì sao suốt bao năm con đi học, bố không bao giờ phải nhắc con “Học đi! Học đi.” không? Không phải là vì con chăm đâu, con cũng lười lắm, nhưng vì con biết rằng nếu con có lười thì chắc cũng chẳng còn người hò hét, quát mắng con như Mẹ ngày xưa đâu. Có nhiều hôm, con thử ngồi lì ra không học hành gì hết, xem Mẹ có về xách tai, cốc đầu con giục học bài không, nhưng rồi có ngủ gục trên bàn cũng sẽ vẫn chỉ là một mình thôi, lại tỉnh dậy, rửa mặt và học tiếp.

Mẹ có biết vì sao bây giờ mỗi khi con viết chữ H thường con sẽ viết chậm lại và nắn nót không? Vì con vẫn còn nhớ câu chuyện hồi lớp 2, một lần cô Chung Hà, cô giáo của con hỏi “Tại sao cô dặn phải mua vở tập viết dày 96 trang mà vở của em lại mỏng như 48 trang thế này?”, con đã ngập ngừng không trả lời, chẳng lẽ lại nói thật “Thưa cô, vở của em lúc đầu đúng là 96 trang nhưng chỉ vì em viết chữ h không thẳng mẹ em bắt xé đi viết lại 18 lần trong một đêm cho đến khi thẳng thì thôi nên vở chỉ còn từng đó”. Lúc đấy con vừa tập viết vừa mếu máo khóc vì sợ cái thước kẻ của mẹ cứ cộc cộc trên mặt bàn nhưng đến bây giờ con vẫn còn văng vẳng bên tai lời Mẹ nói “Đến chữ cái trong họ và tên của mình mà không còn viết cho nó thẳng lên được thì sau này làm người tử tế làm sao được!!!”.

Mẹ ah, con ước giờ con còn Mẹ không phải để con vòi vĩnh, xin Mẹ cái này cái kia như ngày con bé đâu, con hứa đấy. Con chỉ muốn con còn Mẹ để mỗi khi qua những cửa hiệu quần áo giữa kinh đô của thế giới này, con không phải tưởng tượng giá như Mẹ ở đây, mình sẽ mua cho Mẹ bộ này, ép Mẹ thử bộ kia. Đẹp lắm!.Đẹp lắm! Mẹ thấy con của mẹ có điên không? Vâng, một cái điên đau đớn,

Bên Trung Quốc, sông Hoàng Hà năm nào cũng cuồn cuộn sóng chảy về Đông, còn mẹ Hoàng Hà của con bây giờ đã chảy trôi đến phương trời nào? Bố nói, tên mẹ vốn không phải Hoàng Hà đâu, chỉ vì tính mẹ thích thi ca, nghệ thuật, nên cố tình thêm chữ Hoàng vào nghe cho lãng mạn, cho hay. Dù con luôn luôn tin lời Bố con, nhưng riêng điều đó con lại không, vì con biết Mẹ là sông Hoàng Hà của lòng con, của riêng con mà thôi..

Con viết những dòng này để dù có đang mải mê ở chòm mây nào, Mẹ cũng biết là thằng cu Bi của Mẹ chưa bao giờ quên Mẹ, chưa bao giờ, và sẽ mãi mãi không bao giờ. Thời gian sẽ vẫn trôi, 16 năm năm hay 61 năm, con là chàng thanh niên hay ông lão lưng còng, Mẹ sẽ vẫn mãi là Mẹ của con thôi. Ngày hôm nay, đến cả bổn phận đứng trước Mẹ mà mời Mẹ về ăn bữa cơm, đứa con bất hiếu này cũng không làm được, mong Mẹ ngàn lần đại xá mà tha lỗi cho phần máu thịt Mẹ còn gửi lại chốn nhân gian này.

Mong Mẹ được ngủ yên, Mẹ yêu!
London, ngày buồn nhất trong năm.

Con của Mẹ.