CHƯA BAO GIỜ HẾT NHỚ, CHƯA BAO GIỜ DÁM QUÊN…
24/8: Ngày này 3 năm trước là ngày mình tạm biệt “những tháng năm rực rỡ” để lại London để trở về Vietnam.
Năm nào cũng thế, cứ đến cuối ngày này, mình cũng đều nghiêm túc mà tự hỏi, còn thương không, còn yêu không, còn nhớ không?
Vẫn, vẫn còn nguyên vẹn như mới ngày hôm qua, và năm tháng qua đi, hình như còn nhiều thêm một chút. Một chút thôi cũng đã đủ nghiêng ngả lòng người….
Nhớ những con phố cũ vắng người, nửa đêm đi làm về, vừa đi vừa phải hát, không phải vì yêu đời mà là hát cho đỡ sợ, sợ bóng đêm – sợ một mình.
Nhớ những ngày mà khát khao lớn nhất trong đời đơn giản chỉ là được nghỉ một ngày Chủ Nhật, để lang thang dọc bờ sông quen, ghé một quán quen, order một món quen kèm Guiness rồi nhâm nhi một ngày được rảnh rỗi, chậm rãi hơn cả bóng nắng chiều.
Nhớ những gương mặt chưa bao giờ là cũ, những giọng nói chưa bao giờ dám quên, những thương yêu đã gửi lại vùng trời ấy…
Ngày rời Anh mình chỉ nghĩ rằng mình sẽ nhớ London, nhớ về những ngày thanh xuân đầy kỉ niệm của mình nhiều lắm, 1 năm 2 năm hay lâu hơn nữa. Nhưng bây giờ mình biết rằng mình sẽ mãi mãi biết ơn đất nước ấy – thành phố ấy, London, và những năm tháng đầy màu sắc ấy vì đã cho mình ngày hôm nay để cống hiến, và cả ngày mai để hi vọng.
Bằng một cách quyết liệt và dữ dội nhất, cuộc sống nơi xứ người ở London dạy mình một điều quan trọng bậc nhất của đời người: “Sau cùng, thế nào là trưởng thành?”.
Hoá ra, trưởng thành không phải là tìm được sự trú ngụ yên lòng cho những ham muốn của bản thân – hay là sự đủ đầy về vật chất; mà trưởng thành là tâm thế luôn sẵn sàng: sẵn sàng vượt gian khó, sẵn sàng đón đầu thử thách, sẵn sàng dấn thân vào những cái mới mẻ mà không hề sợ hãi, và…..cả sẵn sàng buông bỏ; sẵn sàng trong bình thản với mọi sự trong đời.
Sống trong lòng một đất nước giàu có giúp người ta ngấm sâu hơn sự đáng sợ của cái nghèo: nghèo tiền bạc hoá ra nhất thời và không đáng sợ bằng nghèo văn hoá; sống giữa một xã hội văn minh tự do giúp người ta thấy rõ hơn sự chật chội, tăm tối của những lối nghĩ vị kỉ hạn hẹp mà tập nghĩ lớn, sống lớn như một sự tiến bộ tất yếu của đời người.
London là thế, thúc ép đến cùng mình phải chọn: Fight hard or die hard; nhưng vẫn nhân từ và sẵn sàng chiều chuộng mình bằng những buổi chiều đầy nắng rơi đầy trong chén trà chiều, bằng cái lạnh ấm của những ngày Giáng Sinh trắng tuyết.
London của mình khác London của người Anh và cũng khác London của mấy ngàn người Việt khác: đơn giản và an yên, thâm trầm và sâu sắc. Đến London như một cuộc trường chinh hơn là một chuyến dạo chơi, và rời London như một gấu con buộc phải rời mẹ để vào đời chứ không nhẹ nhàng như một người lữ khách. Ở London, mình đã tìm thấy được chính mình với đủ đầy những bản năng và được vần vũ trong những chuỗi nghĩ suy không ngừng nghỉ về bản thân và cuộc đời, về hiện tại và tương lai, chứ không chỉ là một cuộc “tráng men” chớp nhoáng với mấy bằng mảnh Tây size A4
Mình chưa bao giờ phải khổ như những ngày ấy, những chắc là cũng chẳng bao giờ sướng được nếu như chưa từng trải qua những ngày ấy. Bình yên và hạnh phúc chưa bao giờ miễn phí và dễ tìm với những người hời hợt với cuộc đời.
Đi lang thang rất nhiều chân trời khác rồi, mình vẫn không thấy nơi đâu copy được cái cảm tình dịu ngọt mà thiết tha như giữa mình với cái xứ sương mù lạnh lẽo ấy. Có lẽ là một thứ Duyên, một sự sắp đặt ngọt ngào sau nước mắt để nếu như được chọn một ngàn lần nữa mình sẽ vẫn chọn London, chọn Anh làm bệ phóng cho những giấc mơ của một thời sôi nổi.
Yêu thương và biết ơn cho đến bao giờ mới hết? Chắc là chẳng bao giờ nhỉ, London của tôi.
24/8/2018
Hoàng Huy