I love to be a commuter.

Thân tặng Mss Cải, Tipirus Phạm, H.A, những người bạn tôi, và Hội những người thích kêu Ôi Đời mệt thế!

 

Từ “commuter” có lẽ là thứ đặc sản ngôn ngữ mà có lẽ chỉ ở những đô thị Phương Tây hiện đại và phát triển người ta mới sử dụng. Từ điển tiếng Việt của chúng ta dường như bất lực trong việc tìm ra từ nào có thể diễn tả ngắn gọn, đủ nghĩa: một người đi làm xa và trở về trong ngày bằng vé tháng phương tiện công cộng. Riêng cái định nghĩa lòng vòng ấy đã gợi lên chút gì mỏi mệt, nhàm chán…..nhưng thực ra không hẳn vậy, đời đôi khi thú vị hơn ta nghĩ.

 

Là commuter sẽ phải dậy sớm khi mặt trời còn chưa rửa mặt, màu của nắng chưa kịp tan vào màu của lá, sương còn mải miết ôm ấp cỏ hoa; chỉ có người là có vẻ thiệt thòi, nhưng không hẳn vậy. Ai đó đã từng nói, con người thiện nhất khi vừa ngủ dậy, cũng như đất trời tinh khôi nhất, trinh nguyên nhất, bình yên nhất ấy là lúc bình minh. Còn thứ cà phê nào cho tâm hồn đậm đà hơn một ghế hàng đầu tầng hai trên xe bus mà thoả sức, miên man ngắm nhìn sự dịu dàng đến diệu kỳ của thành phố nơi ta đang sống. Ở Hải Phòng, ta đắm say đến ngây người khi thấy phượng vĩ bồng bềnh trên trời xanh giữa rập rờn nắng sớm.Nắng London thật chẳng ngọt như nắng quê mình,  chỉ đủ làm ướt những góc phố, những quảng trường một màu cổ kính. Này đây Piccadilly Circus  thần tình yêu chưa kịp lắp mũi tên cho ngày mới, chỗ kia Hyde Park  sóc con còn đang mải nô đùa, chạy nhảy mặc kệ cho mặt trời thoả sức âu yếm những ngọn cây. Vẻ đẹp giản dị ấy chỉ một hai giờ nữa thôi sẽ được dần dần cầu kỳ make-up bằng những ồn ào, náo nhiệt của người và xe tấp nập. Muốn ngắm gương mặt mộc của London dậy sớm một chút thôi, đáng lắm chứ! Cô gái xinh phải ngắm khi mặt mộc, thành phố đẹp phải ngắm lúc bình minh.

 

Là commuter tưởng chừng như là phải chen chúc giữa dòng người tấp nập ào ào tuôn chảy như thác lũ nơi sân ga nhưng nào ngờ sẽ có cơ hội được chứng kiến thế giới chẳng mấy khi hoà bình đến thế. Ấy là khi người ta, không phân biệt sắc tộc, màu da, già trẻ, sang hèn chia sẻ với nhau từng gót chân, từng chỗ nắm tay trong toa tàu điện ngầm chật cứng, mọi người giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ của nụ cười thân thiện, ánh mắt cảm thông. Chợt nhận ra ta đang đứng giữa lòng thế giới, và chợt ước gì thế giới bao la trên mặt đất kia cũng yêu thương, nhường nhịn nhau đến thế thì tốt biết bao? Chắc “kỳ thị”, chiến tranh”, “bất công”, sẽ sớm thuộc về tử ngữ…..

 

Là commuter tưởng chừng như chỉ có đằng đẵng những phút giây chờ tàu, nhưng nào đâu chỉ có vậy đó là cả bức tranh cuộc đời mỗi chúng ta được ẩn dụ sống động mỗi ngày. Bên ngoài khung cửa sổ tàu sẽ lùi xa dần những tháp chọc trời, những nhà máy, và sớm thay vào đó những cánh đồng cỏ xanh mướt thanh bình, yên ả với những chú cừu non mải miết với bữa điểm tâm. Cũng giống như đời ta rồi sẽ nhanh lắm qua đi những tháng năm tuổi trẻ ồn ào, sôi động mà dần thay vào đó những bình lặng, im ắng của tuổi xế chiều. Tàu cứ lao đi vun vút, và đời cứ cuồn cuộn trôi. Tàu và thời gian đều không có vẻ gì là giống những kẻ kiên nhẫn, không có vẻ gì là muốn đợi những người chậm chân. Chúng sẵn sàng lạnh lùng cho ta đứng lại trong tiếc nuối nếu như ta bỏ lỡ. Phải thật nhanh mới  khỏi phí hoài những đam mê, nhiệt huyết, và hoài bão trước khi ta đến ga cuối của cuộc đời.

 

Đôi khi bạn và tôi thường mải mê than trách cái cuộc sống hiện đại làm ta sao mà bận rộn thế, mỏi mệt thế….mà chợt quên đi một điều giản đơn lý thú : bận rộn là một cách cực hay để thể hiện rằng ta đang sống, không bị lạc lõng với đời, và rất có thể ta đang tiến về phía trước. Dù sao thì ta vẫn còn được sống để mà bận rộn, để mà mỏi mệt…….Cuộc sống của chúng ta trước khi có những bước ngoặt biến chuyển, đều sẽ tuần hoàn như vậy, ngày ngày lặp đi lặp lại, hãy mời những mỏi mệt, nhàm chán ngồi yên trong một góc be bé nào đó sâu sâu nơi tâm hồn mình để nhường chỗ cho một cái nhìn lạc quan và tươi mới. Và đừng quên, trước khi xác thân ta về lại chốn cỏ mềm, sẽ không có ngày nào là cũ cả.

 

Ngày mới lên rồi, và commuter tôi đây lại tiếp tục ngày mới; phải nhanh thôi để không bị trễ tàu và khỏi bị lỡ đời.

 

Tôi bận rộn lắm, bận yêu mỗi ngày và bận yêu cuộc đời.

 

Hoàng Huy.