Tản mạn ngày Chủ nhật

 

Tôi yêu cái ngày Chủ nhật, cái ngày mà dù Chúa được nghỉ ngơi nhưng tôi thì vẫn cứ phải đi làm. Đã lâu lắm rồi kể từ cái lần cuối được vùi mình trong chăn mà tận hưởng cái thú vui lười biếng cuối tuần. Ấy vậy mà lại hay, nhiều điều thú vị mà nếu như không ra khỏi nhà sớm vào sáng Chủ nhật thì có lẽ chẳng bao giờ khám phá ra được.

Sáng sớm ngày Chủ Nhật ở Luân Đôn thật đặc biệt: tĩnh lặng và bình yên.

Lác đác vài chiếc xe qua lại trên đường không đủ sức xua tan đi cái vẻ đẹp thanh bình và tinh khôi mà ngày thường người ta khó có thể cảm nhận được. Gã khổng lồ của thế giới vẫn còn đang say giấc ngủ, có lẽ phải chính lúc này đây hắn mới thực sự ngủ sau một đêm cuối tuần cuồng nhiệt. Rất lạ và rất riêng! Cái cách hắn ngủ không giống như Hà Nội ngàn năm nay ngủ như một cô gái Á Đông đẹp dịu dàng và đằm thắm, lại càng không giống như Hải Phòng thành phố của mình, ngủ giữa những tiếng còi tàu rộn vang sông Cấm, ngủ giữa tiếng râm ran của vĩ cầm mùa hạ. Buổi sáng Luân Đôn se se lạnh, văng vắng người, hao hao như dáng vẻ của ngày Mồng Một Tết quê mình.

Luân Đôn đang nằm nghiêng. Nằm nghiêng để đón những giọt nắng ngọt ngào chảy tí tách trên những hàng cây, chảy ùa vào những góc phố vắng bóng người qua. Cũng có thể hắn nằm nghiêng vì sợ những giọt sương mai còn đọng trên những ngọn cỏ có thể giận cú rùng mình của hắn mà gieo mình về lòng đất. Nắng ở Luân Đôn quý như màu của nó, một màu vàng sóng sánh, không gắt mà dìu dịu. Không biết có phải vì là xứ sở sương mù hay không mà nắng Luân Đôn có vẻ như đẹp hơn cái chói chang, và dữ dội như thứ nắng Tháng Năm “đặc sản” Hải Phòng không biết đùa với làn da con gái. Nắng Luân Đôn chỉ nhè nhẹ như bàn tay của một cậu nam sinh lần đầu trong đời vuốt tóc cô bạn gái. Nắng ngập ngừng, nắng bồi hồi lách mình qua những kẽ lá, chảy đều trên những lối đi nhỏ trong công viên, nơi có những cặp tình nhân tóc mây đang nắm tay nhau bước đi chậm rãi mà hồi tưởng lại những buồn vui của thời xa vắng. Họ giữ trên môi những nụ cười viên mãn và hạnh phúc của những người may mắn đã đi qua gần hết chặng đường đời. Người già ở Luân Đôn là vậy, thời gian chỉ có thể đùa trên mái tóc của họ chứ chẳng bao giờ có thể có chỗ đứng trong ánh mắt thanh xuân, vẫn luôn xanh trong như thời trai trẻ.

Luân Đôn tiếng là nơi phồn hoa đô hội đường chật người đông, nhưng lại rất hào phóng dành ra những khoảng xanh mênh mông cho công viên, những khoảng không tĩnh lặng và vô giá giữa một trong những kinh đô của thế giới hiện đại. Giản đơn những chiếc ghế băng gỗ “trơ gan cùng tuế nguyệt” mang cái vẻ cổ kính cũng chẳng kém gì BigBen hay Burkingham Palace. Nhìn chiếc ghế bé nhỏ đứng giữa mênh mang màu xanh của cỏ cây lại nghĩ đến những con người xa quê đang sống giữa những thành phố đẹp: đều cô đơn và choáng ngợp! Công viên ở Luân Đôn không có nhà kèn, cũng không có hòn non bộ như Vườn hoa Chéo, chỉ có một màu xanh bạt ngàn như trải đến tận chân trời, và hôm nay thì lại càng như xanh hơn vì vui sướng khi có nắng vàng trốn mây trắng xuống thăm. Đằng xa, hai thằng bé da đen đang đá bóng với một cu da trắng, chúng hồn nhiên cười vui như trong giấc mơ từ trong tiếng súng rền ở Tripoli hay trong giấc ngủ chập chờn giữa đống đổ nát của người dân Fukushima. Sự bình yên có cái giá mà chỉ khi trong thiên tai dữ dội hay chiến tranh tang tóc người ta mới định hình được nó quý biết nhường nào. Đất trời và người Luân Đôn có món quà diệu kỳ ấy và đã vô tình khoe ra trong những buổi sáng Chủ nhật ấm áp như ngày hôm nay.

Chiếc xe bus hai tầng mang màu thắm đỏ của London sáng Chủ Nhật cũng dường như chậm rãi hơn mọi ngày, lừng lững tiến đến như thể vừa đi ra từ quá khứ mấy trăm năm trước. Không hề sai khi nói rằng cái gã áo đỏ cao nghều này đã là một phần hồn sắc Luân Đôn, một kỳ quan di động của thời hiện đại mà kỷ nguyên cơ khí đã dành tặng riêng cho Luân Đôn. Xứ Wales cũng có xe bus, Scotland cũng có xe bus, nhưng xe bus màu đỏ thì chỉ có ở Luân Đôn; không có ai cố công đi giải thích điều đó và chỉ biết rằng những gã cồng kềnh ấy vẫn hiên ngang trong màu áo truyền thống của mình mà dọc ngang khắp phố phường suốt bao năm nay.

Luân Đôn đẹp theo kiểu Âu Châu: hiện đại đan xen với cổ kính, uy nghi những vẫn dễ gần, và sáng ngày Chủ nhật có nắng chính là cái gương sáng nhất để người ta nhìn ngắm được toàn vẹn vẻ đẹp phi ngôn từ ấy.

Cảm xúc con người cũng như nắng ở Luân Đôn, khi trốn được mây mờ là ùa ngay xuống mặt đất, nơi ấy có cỏ cây hoa lá đón mừng, hứng lấy, những phút giây tản mạn suy tư của con người giữa hơi thở gấp gáp cuộc sống hiện đại bộn bề lo toan cũng quý y như vậy và rất nên “hứng” lấy. Mỗi người có cách đón nhận riêng của mình, có người gửi vào nhạc, có kẻ giấu vào thơ, có tên còn ẩn sau tranh vẽ, còn tôi điếc về nhạc, mù về thơ, lơ ngơ về hội họa thì chỉ có mỗi cách trải ra trên từng câu chữ như các bạn vừa đã đọc trong entry này.

Một người luôn hừng hực tham vọng lại sống giữa một kinh đô của tham vọng nhưng nhất quyết không thể những tham vọng kia chi phối hết cuộc đời mình: đêm ngày phấn đấu vươn cao và cũng ngày đêm tận hưởng cuộc đời.

Ghế hàng đầu, tầng 2 xe buýt đỏ trong một buổi sáng Luân Đôn được mùa xuân rải đầy những chùm nắng.

Hoàng Huy.