2012

Thư gửi ông già Noel

Thư gửi ông già Noel - Letter for Santa.

Thư gửi ông già Noen.

Thưa Ông.

Chỉ còn 24h nữa thôi là đến Giáng Sinh rồi, mùa Giáng Sinh thứ ba cháu không ở nhà. Năm qua, cháu học hành và làm việc rất chăm chỉ mặc dù đã gặp không ít những sóng gió, trở ngại, cháu muốn xin ông cho cháu một món quà, được không ạ?

Món quà cháu muốn xin không phải là hiện vật nhưng cháu sẽ vẫn treo chiếc tất đỏ dưới chân giường với tất cả niềm tin và hi vọng, chỉ cần ông biến điều ước của cháu thành sự thật.

Cháu mong ông sẽ mang đến gia đình cháu, những người thương yêu của cháu ở quê hương Việt Nam sự bình yên, an lành trong năm sắp tới sau những biến cố của năm qua.

Cháu mong ông hãy làm cho mùa đông năm nay ở Vietnam bớt lạnh và mau qua đi để mỗi lần đọc báo tin gió mùa đông bắc về cháu sẽ không phải lo lắng khi nghĩ về bố cháu. Có bao nhiêu gió rét, lạnh buốt nhất ông hãy cứ buộc chặt lại ở Anh thôi, vì cháu còn trẻ, còn chịu được.

Cháu mong ông tặng cho những người bạn của cháu đang phải ở xa để theo đuổi ước mơ một quyết tâm không bao giờ mệt, một ý chí không bao giờ mỏi để sớm có được những gì đang tìm kiếm.

Cháu mong ông hãy cho cháu một giấc mơ ngọt ngào về Vietnam trong đêm Giáng sinh tuyệt vời này, một giấc mơ đủ dài để cháu có thể ôm chặt lấy mọi người trước khi chuông báo thức gọi cháu dậy đi làm như mọi lần.

Cháu hi vọng ông sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu của cháu.

Cảm ơn ông và chúc ông Giáng Sinh vui vẻ.

Cháu.

H.H

Dear Santa:

Christmas is around the corner, the third Christmas time am I far away from home. Santa, I have been my best both in study and in work despite numerous difficulties and challenges; so would you mind sending me a Christmas present?

Although my expected present is invisible, I still put my Christmas sock at the end of my bed with all my belief and hope, please make my wishes come true.

Please send to my beloved family, to the ones I love in Vietnam peaceful and lucky time after a year of ups and downs.

Please make this winter less colder and shorter so that I could be less worried about my daddy when I watch the weather forecast. If necessary, feel free to tied up all the windy freezing days at UK 'cause my youth and I can bear instead.

Please send my friends who are away to pursuing dreams a tireless determination and endless inspiration to realise all the things.

Please give me a sweet dream at Christmas Eve that is long enough for me to give my beloved ones in Vietnam warmest hugs before my hateful alarm goes off as usual.

Hopefully, you will generously accept my request, Santa.

Thank you for your time and Merry Christmas!

Best regards.

H.H.


Những tháng ngày đã qua

Những tháng ngày đã qua.......

6h30, ngày 16 tháng 09 năm 2010

London dần hiện ra, mờ ảo và rồi rõ nét qua khung cửa sổ nhỏ bé....Đầy thơ mộng, yên bình, và tinh khôi trong một buổi sớm mùa thu. Cuối cùng thì chiếc Boeing 777 cũng đã nhẹ nhàng hạ cánh an toàn xuống sân bay quốc tế Heathrow sau một chặng đường dài.

Chỉnh lại đồng hồ theo múi giờ mới, đeo balo lên vai, và tự tin bước ra khỏi sân bay nhé.

Chào Vương Quốc Anh, mình đã tới đây rồi sau bao ngày mong đợi.

Trong vali kia là hành lý, và sách vở; còn đây, trong tim mình là đầy chật những ước mơ và khát vọng của một người trẻ trên hành trình kiếm tìm tự do.

Không biết sẽ đến được đâu, nhưng trước hết cứ cần phải đi đã.

Hãy mỉm cười nào, một cuộc hành trình mới đầy thử thách đã thực sự bắt đầu.........

(...............Những dòng đầu tiên mình đã viết khi đặt chân xuống Vương Quốc Anh.........)

6h30, ngày 16 tháng 09 năm 2012

Nắng nghiêng dần, nghiêng dần cho đến khi đủ lách mình qua khung cửa sổ bé tí hin.

Sáng nay lại một buổi thức giấc sớm như mọi ngày, nhưng không cần phải vội vã đi làm, hôm nay là Chủ nhật, một Chủ nhật đặc biệt, vậy là đã tròn 2 năm rồi kể từ ngày mình rời gia đình thương yêu, rời quê hương Vietnam máu thịt để đến với miền đất mới này.

Không biết tự bao giờ,ngày 16 tháng 9 đã được thêm vào chuỗi sự kiện của cuộc đời mình như một cái mốc quan trọng trong cuộc chạy đua với chính mình, một cuộc chạy đua đến giờ vẫn chưa kết thúc.

Một tuần trước, nhận được bưu phẩm đặc biệt, một chiếc phong bì lớn. Không háo hức mở ra xem ngay như mọi lần, bởi lẽ mình đã biết trong đó chứa đựng điều gì. Lặng đi trong khoảnh khắc. Lúng túng không biết nên mỉm cười trước hay để mặc cho cảm xúc tràn ra nơi khóe mắt. Một sự lúng túng của HẠNH PHÚC dâng đầy. Giấy chứng nhận vào đời của mình không phải là Bằng tốt nghiệp đại học, mà là chiếc phong bì đang trước mắt. Có lẽ với nhiều người, nó thật bình thường, có gì hơn là một tờ giấy đẹp trang trọng ghi tên của chính mình bên trên học vị. Uh, một tờ giấy thôi mà.

Nhưng với mình,

...........đó không đơn giản chỉ là một tấm bằng tốt nghiệp Thạc sỹ thông thường, hơn trên hết, nó là giấy chứng nhận rằng hai năm qua mình đã sống và cố gắng không hề vô nghĩa nơi xứ người. Nó là đứa con yêu bé bỏng của Ước mơ Khát vọng và 730 ngày cố gắng không ngừng nghỉ của mình.

Chưa bao giờ trong cuộc đời mình có thể cảm nhận được một tấm giấy có thể chứa đựng nhiều đến thế.

......Chứa được cả những ngày mưa phập phù trên con đường quen bước tới trường.

...Chứa được cả màu trắng của tuyết rơi trên con dốc khuya dẫn về nhà sau ngày dài làm việc mệt mỏi.

.........Chứa được cả ánh đèn bé nhỏ chưa bao giờ biết tắt những đêm thâu học miệt mài bên trang sách.

Chứa được cả cái cảm giác nao nao quay cuồng khi phải hoàn thành bài tập trước khi mặt trời mọc, chứa được cả đôi mắt trũng sâu sau 12 ngày đêm hầu như quên ngủ để cho ra đời luận văn cuối khóa.

Tất cả vẫn như thật gần, thật gần, gần đủ để ngửi được mùi mồ hôi, mùi khói bếp, mùi công sở...và cả thứ tạm gọi là mùi nước mắt.

Thầm tự cảm ơn chính mình vì đã không ngã lòng khi tưởng như phải bỏ cuộc giữa chừng, vì đã kịp nhắc nhở vì sao mình đang ở đây, cách xa những yêu thương. Chỉ một mình thôi chạy trên đường pitch không một khán giả, nhưng dù sao thì mình cũng đã không ngã gục trước khi về đích. Và đây, tấm huy chương của mình. Chưa bao giờ mình cảm thấy tự xứng đáng với điều gì hơn thế.

Đi xa, hóa ra đi du học không chỉ đơn thuần là đến một nơi rất xa và cố kiếm cho được một tấm bằng. Đi xa là để gần hơn, để nhìn rõ những thứ mà đôi khi ở gần quá ta không cảm nhận được.

Đi xa là để đong đầy hơn những nỗi nhớ, những yêu thương mà phút giây nào đó ở gần ta chợt sao lãng.

Đi xa là để ta biết ta luôn được là đứa con bé nhỏ trong lòng bố mẹ, là giữa đất trời rộng lớn này người ta luôn nên yêu thương hơn tất thảy là mẹ cha.

Đi xa là để in sâu hơn bóng hình Tổ Quốc, là để thấy màu hoa phượng đỏ hơn, là để thấy nắng tháng Năm gắt hơn dù quanh đang là tuyết phủ.

Đi xa là để tập cho lòng mình cứng vững dù cô đơn, chân không biết yếu mềm dù mỏi mệt

Đi xa là để thấy mình đã lớn lên.......

Yêu thương lắm những tháng ngày đã qua...........


I love to be a commuter Hoàng Đức Huy www.hoanghuyuk.com

I love to be a commuter.

Thân tặng Mss Cải, Tipirus Phạm, H.A, những người bạn tôi, và Hội những người thích kêu Ôi Đời mệt thế!

 

Từ "commuter" có lẽ là thứ đặc sản ngôn ngữ mà có lẽ chỉ ở những đô thị Phương Tây hiện đại và phát triển người ta mới sử dụng. Từ điển tiếng Việt của chúng ta dường như bất lực trong việc tìm ra từ nào có thể diễn tả ngắn gọn, đủ nghĩa: một người đi làm xa và trở về trong ngày bằng vé tháng phương tiện công cộng. Riêng cái định nghĩa lòng vòng ấy đã gợi lên chút gì mỏi mệt, nhàm chán.....nhưng thực ra không hẳn vậy, đời đôi khi thú vị hơn ta nghĩ.

 

Là commuter sẽ phải dậy sớm khi mặt trời còn chưa rửa mặt, màu của nắng chưa kịp tan vào màu của lá, sương còn mải miết ôm ấp cỏ hoa; chỉ có người là có vẻ thiệt thòi, nhưng không hẳn vậy. Ai đó đã từng nói, con người thiện nhất khi vừa ngủ dậy, cũng như đất trời tinh khôi nhất, trinh nguyên nhất, bình yên nhất ấy là lúc bình minh. Còn thứ cà phê nào cho tâm hồn đậm đà hơn một ghế hàng đầu tầng hai trên xe bus mà thoả sức, miên man ngắm nhìn sự dịu dàng đến diệu kỳ của thành phố nơi ta đang sống. Ở Hải Phòng, ta đắm say đến ngây người khi thấy phượng vĩ bồng bềnh trên trời xanh giữa rập rờn nắng sớm.Nắng London thật chẳng ngọt như nắng quê mình,  chỉ đủ làm ướt những góc phố, những quảng trường một màu cổ kính. Này đây Piccadilly Circus  thần tình yêu chưa kịp lắp mũi tên cho ngày mới, chỗ kia Hyde Park  sóc con còn đang mải nô đùa, chạy nhảy mặc kệ cho mặt trời thoả sức âu yếm những ngọn cây. Vẻ đẹp giản dị ấy chỉ một hai giờ nữa thôi sẽ được dần dần cầu kỳ make-up bằng những ồn ào, náo nhiệt của người và xe tấp nập. Muốn ngắm gương mặt mộc của London dậy sớm một chút thôi, đáng lắm chứ! Cô gái xinh phải ngắm khi mặt mộc, thành phố đẹp phải ngắm lúc bình minh.

 

Là commuter tưởng chừng như là phải chen chúc giữa dòng người tấp nập ào ào tuôn chảy như thác lũ nơi sân ga nhưng nào ngờ sẽ có cơ hội được chứng kiến thế giới chẳng mấy khi hoà bình đến thế. Ấy là khi người ta, không phân biệt sắc tộc, màu da, già trẻ, sang hèn chia sẻ với nhau từng gót chân, từng chỗ nắm tay trong toa tàu điện ngầm chật cứng, mọi người giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ của nụ cười thân thiện, ánh mắt cảm thông. Chợt nhận ra ta đang đứng giữa lòng thế giới, và chợt ước gì thế giới bao la trên mặt đất kia cũng yêu thương, nhường nhịn nhau đến thế thì tốt biết bao? Chắc "kỳ thị", chiến tranh", "bất công", sẽ sớm thuộc về tử ngữ.....

 

Là commuter tưởng chừng như chỉ có đằng đẵng những phút giây chờ tàu, nhưng nào đâu chỉ có vậy đó là cả bức tranh cuộc đời mỗi chúng ta được ẩn dụ sống động mỗi ngày. Bên ngoài khung cửa sổ tàu sẽ lùi xa dần những tháp chọc trời, những nhà máy, và sớm thay vào đó những cánh đồng cỏ xanh mướt thanh bình, yên ả với những chú cừu non mải miết với bữa điểm tâm. Cũng giống như đời ta rồi sẽ nhanh lắm qua đi những tháng năm tuổi trẻ ồn ào, sôi động mà dần thay vào đó những bình lặng, im ắng của tuổi xế chiều. Tàu cứ lao đi vun vút, và đời cứ cuồn cuộn trôi. Tàu và thời gian đều không có vẻ gì là giống những kẻ kiên nhẫn, không có vẻ gì là muốn đợi những người chậm chân. Chúng sẵn sàng lạnh lùng cho ta đứng lại trong tiếc nuối nếu như ta bỏ lỡ. Phải thật nhanh mới  khỏi phí hoài những đam mê, nhiệt huyết, và hoài bão trước khi ta đến ga cuối của cuộc đời.

 

Đôi khi bạn và tôi thường mải mê than trách cái cuộc sống hiện đại làm ta sao mà bận rộn thế, mỏi mệt thế....mà chợt quên đi một điều giản đơn lý thú : bận rộn là một cách cực hay để thể hiện rằng ta đang sống, không bị lạc lõng với đời, và rất có thể ta đang tiến về phía trước. Dù sao thì ta vẫn còn được sống để mà bận rộn, để mà mỏi mệt.......Cuộc sống của chúng ta trước khi có những bước ngoặt biến chuyển, đều sẽ tuần hoàn như vậy, ngày ngày lặp đi lặp lại, hãy mời những mỏi mệt, nhàm chán ngồi yên trong một góc be bé nào đó sâu sâu nơi tâm hồn mình để nhường chỗ cho một cái nhìn lạc quan và tươi mới. Và đừng quên, trước khi xác thân ta về lại chốn cỏ mềm, sẽ không có ngày nào là cũ cả.

 

Ngày mới lên rồi, và commuter tôi đây lại tiếp tục ngày mới; phải nhanh thôi để không bị trễ tàu và khỏi bị lỡ đời.

 

Tôi bận rộn lắm, bận yêu mỗi ngày và bận yêu cuộc đời.

 

Hoàng Huy.


Tự khúc ngày sinh

Tự khúc ngày sinh 2012

Tự khúc ngày sinh

Giọt nắng mảnh mai của buổi sớm tháng Sáu ở nước Anh chưa bao giờ có đủ sức làm ướt những chiếc lá non tơ, làm vỡ giấc mơ của những giọt sương còn ngủ quên, nhưng cũng đủ mềm mại để luồn qua khung cửa sổ bé nhỏ, làm cho mình choàng tỉnh, đón chào bình minh rạng rỡ.

Có lẽ cũng sẽ giống như bao ngày khác trong năm nếu như hôm nay không phải là ngày Một tháng Sáu. Vâng, hôm nay mình đã chính thức bước sang tuổi 24.

Từ góc trời xa xôi này, muốn gửi lời tri ân về tới Cha và Mẹ, những người đã đưa con đến với thế giới này và trọn một đời nuôi dưỡng con bằng suối nguồn yêu thương vô tận, bằng những hi sinh lặng thầm, bằng tất cả nền giáo dục đầy nhân văn và bao dung để ngày hôm nay con có thể độc lập sống giữa cuộc đời.

Thoáng nhớ lại những ngày sinh nhật của tuổi ấu thơ, là ngập tràn những niềm vui, hân hoan, háo hức đợi chờ của trẻ nhỏ, là con lật đật bằng trái cây Mẹ vẫn thường tự tay làm, là những món quà tặng trên cả tuyệt vời của Cha, là ấm áp những kỷ niệm ngọt ngào đã in sâu xong tiềm thức và đi theo suốt cuộc đời.

Càng lớn lên, sự hồi hộp mong chờ đến sinh nhật không còn như những ngày đã xa. Nhưng sinh nhật vẫn luôn là một dịp quan trọng để tự mình nhìn lại một năm đã qua, và hướng về những gì đang ở phía trước.

London đang có những ngày tươi đẹp nhất trong năm với nắng vàng trời xanh, có lẽ cũng giống mình đang trải qua những năm tháng ý nghĩa nhất cuộc đời với rực rỡ những ước mơ của một người trẻ chưa bao giờ biết nghèo tham vọng. Năm thứ hai đón sinh nhật xa nhà, một mình, là một chút chênh vênh trong lòng, một chút bùi ngùi không dễ thành lời. Mình vẫn đang bước đi trên một con đường thênh thang, đang ngụp lặn bươn chải để tự tồn tại và khẳng định mình giữa cuộc đời.

Đã bao lần trên con đường ấy bắt gặp những giây phút hoang mang, mệt mỏi, và vô định; nhưng mình chưa bao giờ cho phép dừng lại hay quay đầu, dù chưa biết đi về đâu nhưng ít nhất vẫn phải đi về phía trước.

Dặn lòng hãy luôn biết khát khao, biết mong chờ, và quan trọng hơn cả, biết hành động theo trái tim dù rằng mình vẫn đang phải xoay vần với những lo toan ngắn để thủy chung với những ước mơ dài còn đang ấp ủ.

Dặn lòng hãy sống thật, nghĩ sâu, và yêu thương nhiều hơn để luôn biết thế nào là hạnh phúc.

Mong một tuổi mới bình yên và sức sống sẽ vẫn luôn tràn đầy để viết tiếp những khát khao còn dang dở.

Happy birthday to myself!

London, sáng đầy nắng đầu tiên của tháng Sáu, 2012.


Thư gửi mẹ yêu Hoàng Đức Huy. www.hoanghuyuk.com

Thư gửi Mẹ yêu 2012

Mẹ thương yêu.

 

Bình minh đang lên và nếu như ngày hôm nay con đang ở Vietnam, chắc chắn tự con sẽ đến trước ngôi nhà của Mẹ, tặng Mẹ một nhành hoa mà Mẹ vẫn thích và tâm sự với Mẹ thật nhiều, thật nhiều như con vẫn thường làm như vậy. Tiếc rằng con vẫn chưa thể thực hiện được ước muốn giản dị ấy.

Một năm nữa lại qua đi, và ngày hôm nay cả thế giới tôn vinh những người mẹ, ngọn nguồn của mọi yêu thương. Xứ mù sương nơi con đứng đây, nơi nơi đang tràn ngập hoa tươi, rộn rã tiếng nói cười, người người đua nhau đi tìm những món quà cho các bà mẹ.

Con bước đi vội hơn và không dám nhìn quanh........bởi lẽ không giàu bằng người, con không ganh tỵ; không giỏi bằng người, con sẽ cố gắng; nhưng không có mẹ ở bên, con thấy chạnh lòng lắm mẹ ah.

Mẹ ơi, con cũng có quà cho Mẹ, năm nay con sẽ đón chờ một học vị mới, một niềm vui nho nhỏ sau bao tháng ngày cố gắng không ngừng nghỉ của con, và ước gì Mẹ sẽ có thể ở đây, ngồi ở hàng ghế danh dự và nhìn thấy con rạng rỡ trong màu áo tím. Con có thể tự hào giới thiệu bạn bè con khắp năm châu ......“This is my Mom”. Thiếu Mẹ, con biết niềm vui ấy sẽ không bao giờ trọn vẹn.

Để đến được ngày hôm nay, tự thân con đã phải nỗ lực như thế nào, con tin rằng từ trên cao, Mẹ đều biết, đều thấy cho dù con chưa bao giờ nói. Niềm tin trong con chưa bao giờ thay đổi: Mẹ sẽ luôn bên con như Mẹ đã từng hứa trước khi Mẹ đi. 14 năm qua con vẫn bước một mình, vẫn độc lập, vẫn tự tin nhưng cũng vẫn chưa nguôi ngoai được nỗi buồn, nỗi nhớ về Mẹ. Những cảm xúc ấy không tan biến theo thời gian và chỉ đi sâu hơn vào trong trái tim con, và nhắc nhở con hãy làm tất cả những gì có thể để nếu Mẹ còn ở đây, Mẹ có thể vui và tự hào về con. Mỗi khi con làm được việc gì tốt, nhắm mắt lại con thấy Mẹ cười, những việc gì chưa đúng, nhắm mắt lại con thấy Mẹ không vui. Đó là Mẹ hay là sự tưởng tượng trẻ con? Dù có là ngốc nghếch nhưng con tin đó là Mẹ, đang thức đang ngủ trong từng suy nghĩ của con bao năm qua.

Chấp nhận xa gia đình, xa quê hương để gần hơn với ước mơ, gần hơn với những hi vọng về một cuộc sống tốt đẹp, con một mình trên con đường thênh thang đi về phía trước, tự học cách đứng lên khi vấp ngã, tự học cách trấn an bản thân khi gặp khó khăn, và tự học cả cách chung sống với những tháng ngày cô đơn. Bỏ qua mọi nỗi buồn nhỏ thường nhật của cuộc sống tha hương, con hạnh phúc lớn với sự tự lập của mình, vì đó là những điều mẹ vẫn hằng mong con sẽ làm được.

Đứng trước ngã rẽ lớn của cuộc đời trước mắt, con sẽ đi tiếp như thế nào đây? Lặng lẽ chờ đợi với một cuộc sống bình yên hay dũng cảm dấn thân để có cơ hội được cống hiến, tự khẳng định mình, được trọn vẹn ước mơ? Quyết định của con vẫn còn để trống. Là phân vân, là lo toan, là khát khao và hi vọng, là một chút hoang mang, vô định......đang chùm lấy con.

Mong yêu thương của Mẹ sẽ soi sáng cho con đường của con; dù ở gần hay ở xa, con biết Mẹ đang lắng nghe . Bình an khi nghĩ về Mẹ.

 

Yêu và nhớ Mẹ vô cùng, Mẹ của con.

 

Ngày của Mẹ 2012

 

Con.