2020
TẠM BIỆT 2020: HỌC QUÊN ĐỂ NHỚ...
Sẽ có người nói 2020 có đối xử với chúng mình ra gì đâu mà phải chào hỏi - tạm biệt nó, combo thiên tai và dịch bệnh nguyên năm, cuộc sống bao người lao đao khổ cực. Nhưng mình thì nghĩ khác, cuộc sống của chúng ta như một ngôi nhà, mỗi một năm tới giống như một vị khách ghé chơi, có người lịch sự nhưng cũng có người thô lỗ, có người mang tới quà nhưng cũng có người để lại rác; mình luôn chọn sống như một chủ nhà thân thiện, như cách trân trọng từng phút-giây-tháng- năm Được sống dưới ánh mặt trời.
Trong lúc bạn còn đang ngồi tiếc nuối năm rồi bị mất bao nhiêu tiền, bị bể nhất bao nhiêu cơ hội làm ăn thì bên kia địa cầu, có rất nhiều đất nước, họ vẫn chưa kịp đếm hết bao nhiêu công dân đã mất đi, bao nhiêu gia đình khổ đau chia lìa vì Covid.
Trong lúc bạn còn đang mong chờ bao giờ bầu trời an toàn mở lại để đi du lịch check-in đó đây, cho thoả nỗi cuồng chân ngứa cẳng thì tụi nhỏ ở Trà Leng hay ở những vùng sạt lở vì lũ lụt chỉ mong chờ bao giờ những ngôi trường đã bị vùi sập sẽ mở trở lại để lại được đi học.
Thế đấy, là người, ai mà chẳng có những khổ đau, lúc này lúc khác trong đời, nhưng khi quán chiếu nỗi khổ niềm đau của bản thân mình với nỗi đau của muôn người, ta lại thấy mình vẫn còn may mắn và hạnh phúc bội phần; và ta chẳng còn muốn làm ông A bà B nữa mà chỉ muốn ta được là ta, tự ôm ấp và chữa lành những khó khăn của riêng mình.
2020 như một cơn mưa rào bất chợt đến và gột rửa đi mọi sự phù phiếm, hời hợt của bề ngoài để đưa tất cả chúng ta về với những giá trị cơ bản của cuộc sống: một chữ An. Ra đường đi làm mong được An toàn, công việc trôi chảy mong được An tâm, và tối về đi ngủ mong được An tịnh trong tâm hồn. 2020 nhắc nhở chúng ta những điều thường bị xem nhẹ, phớt lờ theo một cách nghiêm khắc nhất; bắt chúng ta phải thừa nhận sự bé nhỏ của mình, giảm bớt đi sự hỗn hào, ngỗ ngược của mình trước Mẹ Trái Đất. Và ai thì cũng đã có những bài học riêng cho mình, dù ít hay nhiều.
2020 với mình ý nghĩa lắm. Không chỉ câu chuyện về những “giấc mơ muộn của tuổi trẻ” với những chuyến đi hàng ngàn km ngang dọc Việt Nam từ Tây Nguyên tới Tây Bắc đầy ắp trải nghiệm ; mà còn là bài kiểm tra lớn với chính mình dù chỉ có một câu hỏi: “Mình có dám sống và dám luôn là chính mình không?”. Mình nhận ra sự mong manh của vùng an toàn 825 (Eight-To-Five) và chấp nhận chủ động bước ra khỏi nó để chinh phục một mục tiêu mới rõ ràng hơn, để được luôn chính mình, được sống thành thật với những gì mình tin là lẽ phải và xứng đáng. Và như tất cả mọi lần trong đời, mình chẳng bao giờ hối tiếc.
2020 mình nhận ra câu nói quyền lực nhất đối với mình không phải là “Hy được tăng lương” hay “Hy được lên chức” mà là “Bố rất nhớ các con!” - chỉ cần nghe đến thế thôi là bỏ hết, về, ngay và luôn, để được ôm lấy Papa thật chặt như Papa đã từng bỏ bê cả thế giới để về ôm mình ngày thơ bé. Tuổi già năm nay đã đùa cợt với Papa nhiều hơn với những câu hỏi lặp đi đi lặp lại 3 lần trong một bữa ăn, và mình vẫn luôn chăm chỉ trả lời như lần đầu nghe thấy; nhưng Papa vẫn chất như một Big City Boiz thứ thiệt khi động viên mình “Dù giàu hay nghèo, bận rộn hay rảnh rang, con hãy luôn nhớ Thương yêu là nguồn lực để phát triển, không có thương yêu, mọi sự phát triển sẽ chỉ như cái cây có lá mà không có hoa.”
2020, sau nhiều năm học ngoại ngữ, mình dành nhiều thời gian hơn cho nội ngữ - cho tiếng nói bên trong và cho ái ngữ. Nghe chính mình nhiều hơn để hiểu cuộc đời rộng hơn. Là học xin lỗi trước khi sửa lỗi, là học buông bỏ khi quá tham lam, là dám nói Không để được hạnh phúc hơn tất thảy những người nói Có, là học dũng cảm khi đáng lẽ phải sợ hãi....là học những bài học mà vì đời bận rộn ta thường hay “trốn tiết”.
2020 không đáng bị lãng quên, mình sẽ ghi nhớ nó như một con sóng lớn của cuộc đời mà ta luôn có hai lựa chọn: cưỡi lên nó và vượt lên trong hi vọng hay bị nó nhấn chìm trong sự u ám tự thân. Không có gì thay đổi, 12h khuya nay nó sẽ rời đi và không bao giờ trở lại, nó đã xong sứ mệnh của nó, còn chúng ta thì vẫn phải bận rộn với sứ mệnh của mình: mạnh mẽ sống cho nhau, mạnh mẽ yêu thương nhau, và mạnh mẽ cảm thông nhau.
Mình mong gì cho năm 2021 ? Mình không mong gì cho bản thân, vì mình luôn bình thản như xưa giờ vẫn vậy, biết đủ là đủ và điềm nhiên đón nhận những gì sẽ tới. Nhưng tất cả mong ước của mình trong đêm nay sẽ dành để chờ đón một sự bình an cho tất cả mọi người, bình an cho người thương mình - quen biết mình, và bình an gấp đôi cho những người chưa thương mình - chưa quen biết mình. An của mình nằm trong an của tất cả. Biết chúc nhau gì đây? Hay là chúc chúng mình hãy cùng sống hết mình trong mỗi ngày mới, thay vì lặp đi lặp lại một ngày cũ chán ngắt 364 lần rồi gọi đó là một năm. Tạm biệt nhé 2020!
Và ngày mai, là một ngày mới, đang tới rất gần!
Happy New Year!
#Bye2020 #TheLastPostof2020 #HappyNewYear #Appreciation