FutureWife
Khám phá mới: Đàn ông khôn ngoan cần phải biết......SỢ VỢ!!!!!
Đàn ông khôn ngoan cần phải biết......SỢ VỢ!
Đừng cười! Điều nó là đúng đấy mặc dù vài năm trước, khi thấy cảnh một ông chồng khúm núm trước bà vợ chỉ vì đi làm về muộn có khi mình cũng nhếch mép cười mà nhủ thầm trong bụng "Đúng là cái đồ sợ vợ! Đàn ông mà thế ah?".
Thế nhưng, đến bây giờ, dù chưa kết hôn, nhưng càng sống, càng ngẫm,càng đi, càng thấy....."Đàn ông thế mới là đàn ông! Mấy ông sợ vợ, hay ít nhất là tỏ vẻ sợ vợ, đều là phường khôn ngoan xuất chúng cả.
Nói cho sang mồm, chứ Sợ có thật là sợ?
Đứng dưới mặt trời, ai cũng có điều gì đó để sợ, dù có thừa nhận hay không.
Người thì sợ bị đánh, người thì sợ bị đói, người thì sợ cảm giác một mình ở trong thang máy, sợ bóng tối, có người lại sợ con gián, con chuột hay một con gì đó.
Nhưng đã là con người, chắc phần đông sẽ đều có một mỗi sợ chung: sợ cuộc sống của mình sẽ không được hạnh phúc như mình muốn. Và khi hai con người cùng nhảy xuống con thuyền mang tên Hôn Nhân để cùng bơi ra đại dương bao la của cuộc sống, thì đối với đám đàn ông, người phụ nữ - người vợ - người mẹ chính dù 39kg hay 93kg đều là hiện thân gần gũi nhất, thân thiết nhất, là ví dụ dễ chạm vào nhất của hai từ Hạnh Phúc (tất nhiên là trừ những người đàn ông may mắn có khả năng tự mang lại hạnh phúc cho nhau).
Có anh nào đang đọc bài này mà dám nói rằng tôi có thể sống không cần hạnh phúc không?
Chắc là cũng có và chắc là không khó để biết rằng người đó không thuộc về trái đất này.
Bao nhiêu năm chúng ta lang thang trên cuộc đời này để đi tìm gì, tìm gì hơn là Hạnh Phúc? Như cây hoa tìm nắng, như chim tìm trời, và ai tìm được Hạnh Phúc của mình rồi sẽ chẳng bao giờ muốn đánh mất. Và để không mất, Sợ một chút âu cũng là khôn ngoan, là lùi để tiến.
Theo tâm lý học, người ta có xu hướng hay sợ những thứ người ta khó hoặc không thể giải thích được như ma, quỷ....Và phụ nữ cũng là một hiện tượng chưa thể hiểu nổi của vũ trụ vậy nên chuyện sợ vợ của các ông chồng hoàn toàn có thể coi là một phản ứng khôn ngoan và hợp quy luật.
Đọc đến đây, chắc mọi người vẫn đang hình dung đến từ SỢ VỢ như kiểu sợ bị vợ đánh như trong chuyện tiếu lâm trào phúng ngày xưa.
Thật không phải vậy, Sợ cũng có dăm bảy đường sợ, kiểu sợ.
Cái sợ của đám đàn ông khôn ngoan tôi đang nói không phải sợ vì bị đánh hay bị đói đâu.
Này nhé:
Người chồng hay thích chia sẻ việc nhà thật ra không phải vì anh ta sợ vợ mắng, mà là vì sợ vợ mệt.
Người chồng hay thích ăn cơm ở nhà vợ nấu thay vì ngồi quán bia nhậu nhẹt thật ra không phải vì anh ta sợ vợ trách, mà là sợ vợ buồn.
Người chồng hay thích dẫn vợ đi mua sắm này nọ thật ra không phải vì sợ vợ vòi, mà là sợ vợ xấu, sợ vợ thiếu.
Nữ thần Hạnh Phúc của anh mà MỆT, BUỒN, XẤU và THIẾU thì liệu anh có Hạnh phúc nổi không, thưa các anh chồng??? Không ai không đi lễ mà lại đòi có lộc cả.
Vậy nên Sợ hay Không Sợ mới là khôn ngoan đây?
Ngày nay, thế giới chúng ta đang sống không còn trong chế độ mẫu hệ hay phụ hệ nữa, mà đang tiến dần đến Bình Đẳng Hệ. Quyền lực bây giờ không nhất thiết phải do người đàn ông hay người đàn bà nắm giữ nữa, chỉ còn duy nhất thứ quyền lực của sự yêu thương và tôn trọng là luôn có giá trị và luôn xứng đáng tồn tại bền vững.
Hãy nhìn ra bên ngoài, những đất nước mà đàn ông biết sợ vợ đều văn minh hơn ta, giàu hơn ta.....phải chăng dân ta vẫn nghèo, nước ta chưa tiến rất có thể một phần vì chúng ta vẫn còn nhiều anh không sợ vợ (hay ít nhất, tỏ ra sợ vợ).
Vậy nên, Vợ: Sợ gì mà.......không Sợ.
Viết từ nơi Vợ là một điều rất đáng sợ.
Sir. R.K.N ( Rất Khôn Ngoan)
(Đã ký.)
Thư gửi Vợ tương lai nhân ngày 8/3: Làm một người chồng hiện đại có khó không?
Chào em yêu.
Hôm nay mặc dù phần lớn đám đàn ông vô tri vô giác, mắt xanh mũi lõ ở đây chẳng thèm biết ngày hôm nay là ngày gì, nhưng anh vẫn nghĩ nên viết cho em nhân ngày lễ quan trọng này.
Anh năm nay 26 tuổi, giới tính và sinh lý hoàn toàn bình thường, không nghèo và chưa thật giàu, tính tình bình thường, không hâm, nhưng vẫn chưa có ý định kết hôn chỉ vì chưa trả lời được câu hỏi: Làm một người chồng hiện đại có khó không?
Người ta vẫn nói hôn nhân là đỉnh cao của tình yêu, nhưng anh nghĩ khác, hôn nhân là mới chỉ là vạch xuất phát của tình yêu thôi. Thật đấy, trước hôn nhân, tình yêu nào mà chẳng đẹp, chẳng thơ, chẳng mơ mộng nhưng rồi sau đám cưới, những cái tô vẽ tươi đẹp của mỗi bên sẽ dần bong tróc ra để trơ lại một thứ trần trụi mà người ta hay gọi bằng từ CUỘC SỐNG. Những mặt trái, những khắc nghiệt của cuộc sống ấy có đủ sức oánh cho bầm dập,cho đo ván những thứ na ná như tình yêu hay những cuộc tình chín ép, chiến thắng chỉ dành cho những tình yêu đích thực.
Ngườichồng hiện đại là người biết rửa bát.
Người chồng hiện đại là người phải biết đập nát bét cái tôi to đùng gia trưởng của mình trước khi bước vào đời sống hôn nhân thực thụ để học cho thuộc lòng ba chữ “BIẾT SẺ CHIA”, để biết san sẻ gánh nặng của người vợ thay vì cao giọng “Tôi làm ra tiền và tôi có quyền.” Thật ra, người đàn ông hiện đại phải nên biết rằng không có thứ quyền lực nào trong gia đình có thể thắng lại quyền lực mềm của người phụ nữ - quyền lực của yêu thương.
Người chồng hiện đại là người không chịu nghèo.
Người chồng hiện đại là người người phải biết xây một lâu đài đủ vững chắc để bảo vệ hai trái tim vàng. Đã xa xưa lắm rồi cái thời một túp lều tranh hai trái tim vàng. Thời nay, không ai người ta lại cất giữ những thứ quý báu như người phụ nữ của đời mình trong cái ọp ẹp, xiêu vẹo của sự nghèo đói cả. Người đàn ông để vợ con thiếu đói là người đàn ông thiếu tự trọng với chính mình.
Người chồng hiện đại là người biết im lặng đúng lúc.
Im lặng đôi khi không phải là hèn nhát. Im lặng càng không phải là sợ hãi. Sự im lặng của đàn ông là thứ giải khát nhanh nhất cho những cơn nóng giận đôi khi vô nguyên cớ của phụ nữ.Im lặng đúng cách và đúng lúc luôn có uy lực hơn nhiều những cái xô xát xấu xí không nên có. Ít nhất là như vậy.
Người chồng hiện đại là người có thể thân thể sẽ già nua, nhưng con mắt phải luôn tươi trẻ
Phụ nữ giống như một bông hoa đẹp, và dù có là một bông hoa đẹp nhất (hoa hậu) chẳng hạn thì cũng sẽ đến ngày úa tàn, vậy nên đôi mắt người đàn ông cần phải là bộ phận già cuối cùng trên cơ thể để luôn nhìn thấy vẻ đẹp của người bạn đời thương yêu của mình như nhữngnăm tháng tuổi 20, như lần đầu gặp gỡ.
Em ah, vậy đấy, hôn nhân giống như một cái thang máy sinh ra chỉ để chứa hai người. Người ta hay nói vui, hôn nhân là nấc thang ngắn nhất từ thiên đường (khi yêu) xuống địa ngục (khi lấy nhau). Thật ra không phải vậy đâu, thang máy thì bao giờ cũng có 2 nút, đi lên và đi xuống, và đi hướng nào hoàn toàn phụ thuộc vào hai người ở trong đó sẽ chọn nhấn nút nào. Nếu cả hai cùng hiểu nhau để nhấn nút đi lên,thì họ sẽ được tận hưởng một thứ hạnh phúc diệu kì hơn cả hạnh phúc lứa đôi đó là hạnh phúc gia đình. Còn cả hai cùng nhấn nút đi xuống, thì quá tệ. Cả hai nhấn hai nút ngược chiều nhau, thang máy sẽ đứng yên và tốt hơn hết cả hai nên đi rađể chọn một cái thang máy khác cho đỡ mất thời gian thay vì đứng trong đó tranh cãi.
Trả lời câu hỏi này không hề dễ. Nó đòi hỏi năm tháng, thời gian, và trải nghiêm cho độ chín của người đàn ông; nhưng anh sẽ quyết lấy chính cuộc đời mình, cuộc hôn nhân của mình để trả lời cho câu hỏi đó. Vậy nên trong lúc chờ đợi, nếu em muốn, cứ yêu tạm vài cuộc tình , lấy tạm một vài anh nào đó nếu ưng mắt và nếu bố mẹ em sợ ế.
Còn anh,khi nào anh tự tin trả lời rằng “Tôi có thể làm một người chồng hiện đại”, chắc chắn anh sẽ lấy em.
Chúc em luôn xinh đẹp trong mắt anh và mọi ngày sẽ đều là ngày của em.
Anh –
Học viên lớp “How to become a modern man”
Thư gửi vợ tương lai: Nếu có con, đừng ép con anh phải là thần đồng, em nhé!
Em yêu.
Người ta vẫn nói đứa con là kỳ quan tuyệt vời nhất mà Thượng Đế ban cho những người được hạnh phúc làm cha làm mẹ. “Của để dành” vô giá ấy là công trình vun đắp, dạydỗ của chính chúng ta qua năm tháng. Nếu một ngày nào đó, con chúng ta ra đời,anh và em hãy cùng là những người dẫn đường cho con, một con đường không cần phảilà tốt nhất, chỉ cần đúng và phù hợp và quan trọng hơn cả là do chính con lựa chọn, em nhé. Tuyệt nhiên, đừng đánh cắp tuổi thơ và ép con anh phải làm Thần Đồng, em nhé.
Em hãy cứ yên tâm cho con đọc truyện tranh như lứa chúng ta đã từng háo hức từng ngày đón chờ mỗi tập Doremon, Conan như thời thơ bé; đừng lo con mình bị "sâu mọt tâm hồn". Bởi lẽ hàng triệu đứa trẻ Vietnam và trên toàn thế giới đã lớn lên cùng những kỉ niệm ấu thơ ấy. Đó là ngọn nguồn của trí tưởng tượng là những nếp gấp tư duy đầu đời của mỗi đứa trẻ; là mảnh ký ức đẹp lung linh không thể tách rời của tuổi ấu thơ. Đừng ép con phải đọc , phải dịch truyện tiếng nước ngoài trong khi con đang vẫn còn mê say những tiếng cười thơ ngây như trong Thần đồng Đất Việt, vẫn còn ham chơi đuổi bắt cùng chúng bạn.
Em thấy không, chúng ta có cả một cuộc đời để theo đuổi những gì ta muốn, để phấn đấu vì những mục đích riêng của mình: để thành danh, để hạnh phúc, để nổi tiếng hay đơn giản chỉ để là một người bình thường NHƯNG gia tài thời gian của chúng ta chỉ có vỏn vẹn vài năm ấu thơ để nhìn cuộc đời với ánh mắt sáng trong, vô tư, để "thả diều, đá bóng, bắt cá giữa đồng"... Ngắn lắm! Đừng phí phạm nó để rồi sau này, lúc có được tất cả lại gào thét lên những điều không thể: Cho tôi một vé đi tuổi thơ....
Anh không muốn con như thế.
Anh rất tâm đắc một câu mà Giáo sư Ngô Bảo Châu đã nói "Không phải cũng có khả năng giành được giải thưởng Fields hay giải Nobel, nhưng ai cũng có thể làm cho cuộc sống của mình có ý nghĩa”. Thật vậy, trí thông minh là món quà của tạo hoá, may mắn là phần thưởng của số phận, nhưng quyền được sống cho chính mình,theo cách của mình là một quyền thiêng liêng và bất khả xâm phạm của mỗi con người. Chúng ta cũng cần phải học cách tôn trọng quyền lựa chọn của con như bố mẹ đã tôn trọng chúng ta bây giờ. Con anh sẽ không nhất thiết phải cố nhồi cho đủ 3 môn nó không thích hoặc không có khả năng để rồi thi đại học trở thành một ông/bà Cử nhân hay một chức phận gì đó. Con có thể là một người thợ làm bánh hay một hoạ sỹ hay bất kỳ điều gì nó mong muốn miễn là lương thiện. Tự ra quyết định và tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình- đó là điều mỗi chúng ta đều phảilàm, và con cũng không là ngoại lệ.
Tâm hồn trẻ thơ sáng trong vô ngần, nhưng cũng không dễ gì bị "sâu mọt đục khoét" nếu được nuôi dạy và bảo vệ đúng cách từ phía người cha người mẹ. Nhưng một số ông bố bà mẹ lại đang biến chính những đứa con thương yêu của mình thành phương tiện để chạy đua theo trào lưu “khoe con”, thậm chí khoe giữa công luận. Họ thèm khát đến mù quáng cái danh hiệu “Thần Đồng”, sung sướng đến mụ mẫm khi con cái được gọi là “hiện tượng”. Be bé thì khoe con tôi 1 tuổi đã biết nói, biết hát karaoke, thuộc hết bảng chữ cái tiếng Anh tiếng Việt. Lớn lớn khoe con tôi 11 tuổi thi IELTS được 6.5, dịch được sách nước ngoài, hay con tôihát được 6-7 thứ tiếng, giỏi nhất là tiếng mẹ đẻ…..Như vậy để làm gì? Phải chăng là đổi sự bình yên của con trẻ lấy mấy tiếng trầm trồ xuýt xoa của người đời hay mấy bài báo tung hô rầm rộ của đám phóng viên đói tin thèm chữ? Có khác nào đẩy đứa bé non nớt ra giữa chỗ gió lùa của dư luận, mặc cho đưa đẩy, tung hô. Cái giá ấy rẻ lắm thay! Bằng cách ấy, xã hội đang ra sức nhào nặn đại trà những người khổng lồ chân đất sét, luôn tưởng mình đang là cái rốn của vũ trụ,là tương lai, là đích đến của loài người. Giá trị của một con người chỉ có thể được đánh giá bằng những gì họ đóng góp cho xã hội chứ không phải là một nhúm thành tích cá nhân “từ hồi còn bé”.
Chúng ta vẫn cứ luôn già quá sớm và khôn quá muộn.
Thời đại chúng ta đang sống là kỷ nguyên công nghệ, nhịp sống hiện đại làm cho cha mẹ khó có thể dành nhiều thời gian bên con cái như mong muốn. Chúng ta có thể dạy cho con một số điều, và rất nhiều thứ con sẽ phải tự học và trải nghiệm; nhưng nhất định chúng ta sẽ không thể quên nhắc nhở con bài học về sự khiêm nhường. Sự tự tin, bản lĩnh, và sự chững chạc là những ưu điểm rất tốt, nhưng sự thiếu khiêm tốn lại là nấc thang ngắn nhất biến một người tài năng thành một kẻ tầm thường. Khen ngợi, khuyến khích là điều không thể thiếu trong sự phát triển của một con người, đặc biệt là trẻ em, nhưng dù sao chúng ta sẽ vẫn không xa rời “nguyên tắc 1 phút” với con: Không khen con quá 1 phút để con sinh tự kiêu, và cũngkhông trách mắng con quá 1 phút để con thấy tự ty. Nếu con có đạt được chút thành tích hơn người thì càng cần phải có sự nhìn nhận và định hướng đúng đắn từ cha mẹ thay vì giáo dục theo kiểu “no dồn chín ép”, chính cha mẹ lại thành fan cuồng của con.
Hơn tất cả, hãy để cho con được tận hưởng tuổi thơ và và sống đúng lứa tuổi củamình, đó là điều tốt nhất mà cha mẹ có thể dành cho con, anh không mong gì hơn thế.
Thôi thư đã dài, xin phép em anh dừng bút để đọc nốt cuốn truyện tranh rồi còn đi ngủ sớm, mai còn đi làm.
Yêu em.
Anh.