Gratitude
THƯ GỬI BỐ NHÂN NGÀY MỪNG TUỔI MỚI.
Bố thương yêu của chúng con!
Con vừa trở về sau một chuyến đi rất dài và may quá con đã kịp trở về ăn với Bố một bữa cơm trưa vào đúng ngày sinh nhật, mừng Bố bước vào tuổi 75 tươi đẹp. Đi khắp thế gian, nhìn ngắm cả đất trời mênh mang cũng không đâu bình yên bằng về nhà với Bố, quanh quẩn bên Bố như con chó con mà cả cuộc đời Bố đã nuôi nấng, chăm bẵm và đến bây giờ vẫn dạy dỗ.
Ngày sinh nhật của Bố là ngày con ăn mừng sự giàu có của mình. Con biết rằng món quà lớn nhất con có thể - con luôn muốn - và con sẵn sàng gửi tặng Bố trong ngày này đó là sự có mặt của con, đứa con trai mà Bố đã luôn yêu thương, che chở. Vậy ngay khi nào có thể, con sẽ ở đây, ngay bên cạnh Bố như cả cuộc đời, Bố đã không bao giờ rời xa con ngay cả khi con ở xa ngàn dặm.
“Con ah, con đang ở Việt Nam hay nước nào đấy? Bố nói chuyện một chút có làm phiền con không?”
“Công việc của con thế nào? Có vượt quá sức con không? Có gì áp lực không?”
“Ở nơi xa, con phải chú ý sức khoẻ nhé”
Mỗi lần con nghe điện thoại Bố là trái đất như ngừng quay, ngừng quay để nhắc con rằng con may mắn biết bao khi gần 40 tuổi rồi vẫn được Bố hỏi han, Bố thương nhiều đến vậy. Trên đời này, cũng chỉ còn có mỗi Bố gọi con để hỏi những điều như vậy. Không một ai khác.
Bố có đôi lần nói về chuyện cho con đất đai, nhà cửa này nọ khi Bố ra đi, nhưng con đã đều từ chối bởi sau khi đi khắp bốn phương trời, con đã hiểu được rằng “Được là con của Bố, là đã đạt đến tột đỉnh của sự giàu có rồi, con không còn cần gì hơn nữa cả ngoài sự bình an và thanh thản của Bố khi ở tuổi xế chiều”. Con xin sẽ không nhận bất kỳ một đồng nào từ Bố, con chỉ xin nhận dòng máu đang chảy trong người mình. Cuộc đời con, con sẽ tự kiến tạo những gì tốt đẹp nhất trong khả năng của mình. Đó là Hạnh phúc.
Hôm vừa rồi đi Liechtenstein, con có thuê một bác hướng dẫn viên người Thuỵ Sỹ để thuyết minh, vừa đúng bằng tuổi Bố, tóc bạc trắng và đi chậm hơn Bố nhiều. Con thấy mình hên ghê, trời thương, Bố của con vẫn khoẻ và tinh anh vô cùng. Giàu có là đó chứ đâu.
Mỗi một buổi sáng thức dậy sớm, trong lời cầu nguyện ngày mới của con luôn có câu “Xin tạ ơn Trời đất đã cho con đến với cuộc đời này có đầy đủ mẹ cha, và xin cho cha mẹ đời trước, đời này và đời sau của con được bình an, mạnh khoẻ”. Đó là tiếng reo vui của con và cũng là khát khao to lớn nhất trong lớn trong đời, ngoài chuyện đó ra, chuyện gì cũng là chuyện nhỏ.
Chúng ta đã là Bố con, là đồng minh thân cận và là bạn bè suốt 35 năm, qua nhiều thăng trầm và sóng gió, con tin rằng mỗi năm qua đi, con ngày càng hiểu Bố hơn, biết ơn hơn vì những điều tốt đẹp nhất trong đời mà Bố đã hi sinh để dành cho con.
Khi Mẹ vắng bóng, con bơ vơ, Bố hoàn toàn đã có thể quay lưng với nhiều lý do, để mặc con lớn lên với khối tài sản thừa kế hoặc gửi cho vài đồng trợ cấp nhưng Bố đã không làm thế, đã trở về và cho con biết rằng con còn có Bố ở bên. “Bi! Đừng sợ, Bố ở đây rồi!” Nghe câu nói ấy, con đã được sinh ra một lần nữa dưới bóng mặt trời, của tình yêu thương và sự giáo dục nghiêm khắc nhưng cũng đầy bao dung của một người cha tử tế.
Con đã đi lang thang qua tất cả các nước nói tiếng Đức, nhìn thấy những ông bố Đức đẩy xe nôi, chăm con, chơi với con trong công viên….mà nhớ đến mình cũng có một “ông bố Đức” ở nhà lúc nào cũng sẵn sàng nghỉ làm để ở nhà đọc sách cùng con, dạy con từ đấm bốc đến nấu ăn; và cứng rắn đến cùng trong những buổi dở hơi của cuộc đời non trẻ. Bố là thế, một nhà giáo dục theo phương pháp luyện kim: muốn có thép tốt thì lò cần đủ nhiệt và búa cần đủ lực.
Con vẫn đang dùng cuốn từ điển Anh- Việt nặng hơn 3 cân rất mắc tiền mà Bố cất công từ Hải Phòng lên Hanoi tìm mua hồi con lớp 7 vì Bố nghĩ học một ngôn ngữ tốt thì cần có từ điển tốt. Còn con nghĩ, muốn thành người tốt thì cần có ông bố tốt. May quá, con có. Bố đã luôn là nguồn cảm hứng sống bất tận cho con mỗi ngày, bằng sự tử tế - độ lượng - bản lĩnh và nhân văn mà Bố đã vô tình thị phạm trong suốt những năm con may mắn được ở cạnh. Có vài người có thể không thích Bố, nhưng chưa có ai có thể coi thường Bố. Đó là điều hiếm có trong đời.
Tuổi 75 sẽ là một điều mới lạ với cuộc đời của Bố. Con mới 35 nên chưa biết gì về nó để kể cho Bố. Nhưng không sao hết, con sẽ đi cùng Bố, sẽ cam kết sự hậu thuẫn tốt nhất để Bố yên tâm chill với tuổi già, sẽ chăm chỉ bất chợt về thăm Bố để kiểm tra xem Bố có trồng thêm cây gì mới không, sẽ ở cách Bố 1h45 phút bay thôi nhưng luôn sẵn sàng có mặt, có khi chẳng nhân dịp gì ngoài dịp đời này con là con Bố. Sự viên mãn của buổi hoàng hôn có vẻ đẹp riêng của nó mà con ao ước chạm đến đầu 7 để được nhìn ngắm, thế nên Bố cứ từ từ mà tận hưởng, không cần phải gấp gáp như con, phải thương Bố nhiều hơn mỗi ngày. Bố chậm chạp đi là con phải bước nhanh hơn, để mỗi ngày chúng ta có nhau trong đời đều là một ngày hạnh phúc đích thực.
Happy Birthday, Birthday Boy!
Với tất cả lòng yêu mến và biết ơn.
Con trai của Bố
P.S: Hi vọng Bố sẽ thích món quà sinh nhật đặc biệt mà con đã âm thầm chuẩn bị suốt 12 năm qua (2010-2022)
CHUYỆN KỂ VỀ NHỮNG “NHÀ GIÁO NHÂN DÂN 8X - 9X” BẠN BÈ TÔI.
Trước hết phải nói rằng “Nhà giáo nhân dân” ở đây không phải danh hiệu của Nhà nước phong tặng, mà là tôi phong tặng với tất cả lòng ngưỡng mộ, vì trong mắt tôi - một người may mắn được đi nhiều nơi và gặp gỡ biết bao nhiêu nhà giáo trên khắp cả nước, họ - những thầy cô giáo trẻ thuộc thế hệ 8X- 9X mà tôi biết, thực sự là nhà giáo của nhân dân.
Đầu tiên phải kể đến Chị - một người chị mà tôi vô cùng quý mến và được gặp gỡ ở buổi đầu của cuộc đời, những ngày đầu tiên chập chững đi làm. Từ một tỉnh miền núi phía Bắc xa xôi xuôi xuống Hải Phòng, tất nhiên không phải để làm nghề giáo mà là một công việc khác. Vượt qua bao nhiêu khổ cực, gian nan, và cả tủi nhục…sau hàng chục năm không ngừng học hỏi, giờ chị đã có cả trung tâm ngoại ngữ cả ngàn học sinh theo học và vô cùng uy tín ở đất Cảng. Tôi ngưỡng mộ chị không phải vì thành công của ngày hôm nay, mà vì tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình vượt lên chính mình và tinh thần ham học hỏi của chị. Ai mà có thể hình dung được một cô giáo nhỏ bé, không biết có được nổi 40kg không nhưng nắng cũng như mưa, mùa đông giá rét cũng như mùa hè đổ lửa, một mình một xe chạy về Đặng Cương, chạy về Vĩnh Bảo…những điểm trường ngoại thành xa xôi, và có khi thù lao còn chẳng có. Chị chỉ nói “Được dạy là tốt rồi em ạ, càng dạy mình càng giỏi hơn.”. Bây giờ thành bà chủ lớn, chị vẫn không ngừng dạy, và không bao giờ xa rời chuyện dạy. Phải ngồi trong lớp của chị mới hiểu được rằng người phụ nữ nhỏ bé này sinh ra là để dạy học. Tôi có một lời hứa với chị, rằng dù em ở bất kỳ đâu, bất kỳ múi giờ nào và đang làm gì, chỉ cần chị nhắn tin hỏi, em biết, em sẽ trả lời ngay-lập-tức. Và hơn chục năm qua, tôi đã trọn vẹn lời hứa của mình vì tôi tin rằng giúp chị là hạnh phúc nhỏ bé của bản thân khi giúp được một người yêu nghề đến vậy. Tôi không nhắc tên Chị, nhưng cảm ơn chị đã dạy tôi bài học lớn về tinh thần ham học hỏi và tình yêu lớn với nghề dạy học.
Người thứ hai, một Thầy giáo nổi tiếng mà nhiều người đã biết. Dù người ta có gọi anh là gì, là “tư bản giáo dục” (dù rằng nếu nhẩm tính thì vợ chồng anh là tư bản thật) thì tôi vẫn muốn gọi anh là “Lão nông sư phạm”. Học ở Pháp, học tiến sĩ ở Nhật, cả gia đình anh trở về Việt Nam với giấc mơ lớn về giáo dục cho nước nhà. Tôi có may mắn được đến thăm quan trường của anh 2 lần. Một lần ở Keanangnam và một lần ở trên đồi. Nhìn một ông giáo trẻ, quần ống thấp ống cao vác cuốc lên đồi, say sưa nói về một ngôi trường mà ở đó học sinh được là chính mình, và hơn hết, được dạy dỗ và lớn lên trong hạnh phúc. Spring Hills -Trường Đồi, của anh đã thành hình và ngày ngày âm thầm ươm trồng hạnh phúc. Nếu bạn không tin, cứ lên Hoà Lạc, hỏi tới trường của anh, nhìn sâu vào ánh mắt nụ cười của tụi trẻ con, bạn sẽ thấy rất đúng. Quan điểm giáo dục và cách làm của anh có thể nhiều người nghĩ rằng anh là Đôn Quixote - chàng hiệp sỹ mộng mơ trong giáo dục, ngày đêm đi ngược đường ngược nắng để theo đuổi một triết lý giáo dục rất tiến bộ. Cảm ơn Anh đã dạy tôi bài học lớn vì tinh thần kiên định theo đuổi lý tưởng, gieo mầm ước mơ cho thế hệ sau, ai nói gì mặc ai, ta cứ âm thầm tiến bước theo niềm tin vững chãi của mình.
Người thứ ba, là một cô giáo Hanoi trẻ. Tôi chỉ được gặp gỡ em một lần duy nhất cách đây nhiều năm sau khi cả hai anh em đều mới từ nước ngoài trở về. Em được đào tạo bài bản ở Mỹ về sư phạm, có kinh nghiệm, có chồng Mỹ nhưng vẫn gắn bó với sự nghiệp giáo dục ở quê nhà. Tôi vẫn nhớ buổi tối hôm đó, cô giáo trẻ của trường Liên cấp Olympia đã truyền lửa cho tôi khi kể những câu chuyện, những ấp ủ của em về giáo dục. Bao nhiêu năm
âm thầm dõi theo những bước đi của em, cô giáo trẻ ngày nào giờ đây đã trở thành một chuyên gia - giám khảo hàng đầu về Debating (Tranh biện)- một kỹ năng còn khá mới mẻ với học sinh- sinh viên Việt Nam; học trò của em chiến thắng khắp nơi trên đấu trường quốc tế, rạng danh tài trí Việt Nam. Cảm ơn Em đã dạy cho tôi bài học lớn về sự hết mình theo đuổi đam mê với tình yêu thuần khiết với học trò.
Thiền sư Thích Nhất Hạnh có cuốn sách rất hay: “Thầy cô hạnh phúc sẽ thay đổi thế giới”, điều đó còn đẹp đẽ hơn ở Việt Nam. Giữa bao nhiêu nghịch cảnh, áp lực, thiếu thốn, những người thầy người cô dù gặp bao nhiêu khó khăn….cũng chưa bao giờ hết yêu thương học trò, dành cho học trò những năm tháng đẹp nhất của đời mình. Ngày ngày ngắm nhìn bạn bè tôi - những nhà giáo trẻ đang âm thầm cống hiến, như con tằm rút ruột nhả tơ dệt lên những tấm lụa tri thức đẹp nhất cho đời, ai bi quan thì bi quan, ai than thở thì than thở, tôi nhất quyết tin rằng cuộc đời sẽ vẫn luôn tươi đẹp.
Mỗi sáng sớm tinh mơ, trong morning routines (tạm gọi là nghi thức buổi sáng nhỉ?) của mình, tôi luôn có 5 phút Biết ơn (5 minutes of Gratitude) để tự nhắc mình những điều cơ bản của cuộc sống, trong đó có:
“Xin cảm ơn vì đã cho con được biết đến những người Thầy của con, đáng kính và bao dung, đã dạy dỗ và yêu thương, để cho con được trở thành như hôm nay, sẵn lòng dạy dỗ và yêu thương”
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, xin gửi lời chúc tốt đẹp nhất tới tất cả các thầy cô giáo cũ, các bạn bè đang kiên định theo đuổi sự nghiệp trồng người….đã và đang cống hiến âm thầm để lại cho đời sau những thế hệ tốt đẹp. Happy Teacher Day!
#HappyTeacherDay #DayofGratitude