Haiphong
HẢI PHÒNG ĐÓ, HIÊN NGANG CHỈ BIẾT NGẨNG ĐẦU…..
Bận đến quên cả ngày tháng, đến hôm nay mới giở được cuốn lịch sang trang mới. Một cảm giác vỡ oà mà có lẽ khó có thể diễn tả hết thành lời…..
Uh, tháng Năm rồi nhỉ, tháng của quê hương mình, tháng của màu hoa phượng thân thương lập loè bên ngoài khung cửa sổ từ khi mình còn là một chú bé con, tháng của những nhớ thương chưa bao giờ nguội tắt dù mình đã đi xa thành phố đủ lâu để nếm trải cho tròn cái mùi mặn nồng của nỗi nhớ.
Thấy nhớ mùi gió biển….
Thấy nhớ những hàng cây trên đường Trần Phú
Thấy nhớ tiếng còi tầm ở Cảng.....
Thấy nhớ cái tháp nước tròn tròn cứ thập thò lên phía sau Nhà hát Lớn như một cậu bé trốn ngủ trưa thò đầu lên ra khỏi hàng rào để nhìn ra thế giới bao la bên ngoài.
Thấy nhớ đến quặn lòng cái nắng gay gắt của tháng Năm tháng Sáu chưa bao giờ biết đùa với làn da thiếu nữ, thấy nhớ đến khôn cùng những tiếng ve – khúc nhạc khiêu vũ tuyệt vời của mùa hè đất cảng.
Thấy nhớ Quán Hoa, nhớ Nhà Kèn, nhớ Cầu Đất, Lạch Tray, nhớ chợ Ga chợ Đổ…….”những cái tên nghe chẳng thơ đâu” nhưng với ta vô cùng thân thuộc.
Và tự nhiên thấy thân thương hơn khi đâu đó ở giữa London bớt chợt nghe thấy cái Lờ Nờ lẫn lộn – cái địa phương hiệu về tiếng nói về văn hoá mà hình như chưa bao giờ người Hải Phòng chối bỏ mặc cho người nơi khác cứ thích cười.
Tự nhiên thấy thân thương hơn cái ăn to nói lớn của người đất Cảng mà đôi khi những người không quen lại nhíu mày khó chịu.
Uh, người Hải Phòng là thế đấy, là thẳng thắn trung trực, là cái yêu ghét rõ ràng,là Đoàn Văn Vươn là Dương Tự Trọng, là cái chất dũng hãn ngàn năm mà Bà Lê Chân để lại cho đám cháu con miền biển, là cái ồn ào khi tức giận luôn biết đi cùng với những yêu thương thô mộc nhưng rất chân thành.
Hải Phòng là nắng là gió là những khát khao chưa bao giờ ngủ bên bờ đại dương mà dù có chạy vài vòng trái đất bạn cũng không thể nào quên nếu như số phận đã đặt bạn sinh ra ở nơi ấy.
Tháng Năm này thành phố quê hương của mình sẽ kỉ niệm 60 năm ngày Giải phóng, sẽ bước sang một tuổi mới, biết chúc gì cho nơi ấy – QUÊ HƯƠNG?
Chúc cho Hải Phòng sẽ luôn hiên ngang, nhưng không “chỉ biết ngẩng đầu” khi kiêu hãnh nhớ về quá khứ quật cường, trung dũng; mà còn phải biết nhìn thẳng, nhìn sâu, nhìn chính diện và thực sự vào những thực tế chưa hay chưa tốt để đi đúng đường, làm đúng cách, tìm đúng chỗ đứng của mình, xác định lại được vị thế một trong những người anh lớn của nền kinh tế đất nước.
Hải Phòng chưa bao giờ đầu hàng trong chiến tranh, chưa bao giờ run sợ trước kẻ thù, và chắc chắn sẽ không chịu cam lòng ngủ quên giữa hoà bình và phát triển, phải không, quê hương ơi?
Thương nhớ vô cùng, thành phố của tôi.