Happiness

THE LONG WALK

Đây là một bức ảnh mà mình rất yêu thích đã chụp vào những ngày cuối tháng 5, 2015 tại con đường trải sỏi trắng đẹp như mơ nằm phía sau lâu đài Windsor mà mình vô tình phát hiện ra. Nó có tên là The Long Walk, dài thăm thẳm như bất tận về phía chân trời như thể không có điểm dừng. Mình đã đi bộ trên con đường đó rất lâu trong tĩnh lặng và nghĩ thật nhiều về Cuộc sống. Những ý nghĩ của ngày đẹp trời đó vẫn vẹn nguyên và sống động, vì mình đã luôn sống với nó mỗi ngày.

Hoá ra cuộc sống của mỗi chúng ta đều là một The Long Walk. Người trẻ đi nhanh, người già đi chậm, người giàu đi ngựa xe, người chưa giàu thì đi bộ….nhưng tất cả chúng ta đều cần phải tiến về phía trước, và đi theo cách riêng của mình.

Những năm 20 tuổi, mình cứ nghĩ thành công, hạnh phúc là cái gì đẹp đẽ, huyền ảo nằm ở phía xa của con đường, hãy đi thật nhanh với 100% đam mê và năng lượng để nhanh chóng nhìn thấy nó. Nghĩ như thế, mình đã học tập và làm việc quần quật bởi bận rộn là biểu hiện sống động nhất của sự sống.

Qua đến khúc quanh 30 tuổi, mình nhận ra hoá ra Hạnh phúc không nằm ở phía cuối con đường, nó nằm dưới chân mình, nó giản dị như những viên sỏi trắng ở The Long Walk, nó lặng im như những chiếc lá xanh hai bên hàng cây, nó đáng yêu như tiếng cười của những em bé đang được công kênh trên vai bố mẹ….nó đã luôn ở đó, bây giờ và ở đây, chờ chúng ta cảm nhận và tận hưởng. Chỉ có điều trái tim có đủ rộng mở để đón chào hay không? Tham vọng quá có khi quên, và bận rộn quá có khi bỏ lỡ nhưng chậm rãi quá có khi lại đánh mất cơ hội, Hạnh phúc được gói gọn trong sự cân bằng và vừa đủ, Lagom!!!

Như một trò đùa cần thiết của số phận, cứ vài năm, mình lại bị thôi thúc để vượt ra khỏi vùng an toàn của chính mình để chinh phục những phần thưởng mới. Nó cũng như con bướm phải tạm biệt sự ấm áp bình yên của tổ kén để vỗ cánh bay đi. Không hề dễ chịu nhưng chắc chắn là cần thiết. Mình đã quá quen với những cuộc phiêu lưu có báo trước và luôn giữ cho bản thân tràn đầy sự háo hức với những thử thách mới nhưng cũng không bỏ quên Ikigai - niềm vui sống của riêng mình.

Thật may mắn vì Mẹ đã sinh ra mình vào đúng hôm nay, 1/6. Một ngày mang thông điệp nhắc nhắc nhở mọi người về cuộc sống: Chúng ta, ai cũng đã từng là trẻ con, là thiên thần. Dù cuộc sống có vất vả đến mấy, hãy luôn giữ tâm hồn mình hồn nhiên như trẻ thơ; và dù các ông bố bà mẹ có bận đến mấy, ngày hôm nay cũng chậm lại một chút để dành thời gian với những đứa con thân yêu của mình và tôn vinh quyền được làm trẻ con của tụi nó.

Và mình của tuổi 34 sẽ vẫn luôn như thế, vẫn chọn không khôn ngoan khi không cần thiết, giữ nguyên sự hồn nhiên vô tư thường trực để trọn vẹn thật nhiều những niềm vui nho nhỏ, vẫn xem hoạt hình và vẫn mặc những cái áo voi gấu nhí nhố đơn giản là vì mình thích, và dù chậm nhanh, trườn bò hay đi bộ, sẽ vẫn luôn tiến về phía trước trên con đường The Long Walk - cuộc sống mến thương mà Bố Mẹ đã ban tặng cho mình.

Oh dear, happy birthday to me!!!

Hoàng Huy

— feeling happy at The Long Walk - Windsor Castle.

“VUI LÀ HẠNH PHÚC, MÀ HẠNH PHÚC LÀ SỐ 00”

“VUI LÀ HẠNH PHÚC, MÀ HẠNH PHÚC LÀ SỐ 00”

Nói vậy không có nghĩa là mình xui các bạn chiều nay đánh đề con 00 như nhân vật Ròm trong bộ phim cùng tên đang hot ngoài rạp xui cả một khu chung cư đánh con 41; mà chỉ là vài suy nghĩ tẻ nhạt của mình về hai từ Hạnh Phúc.

Nếu phải gọi Hạnh Phúc bằng một số báo danh, bạn sẽ chọn con số gì?

Những năm tuổi 20, mình nghĩ Hạnh Phúc sẽ là 09, là Không Chín chứ không phải là Mười. 9 là con số có vị trí không nhỏ trong hệ thập phân, đủ lớn để bọn số 1 số 2 phải thèm muốn và phấn đấu vươn lên. Nhưng vì 9 vẫn chưa phải là to nhất, nó lại phải cố gắng để ngoi lên 10 như một đích đến. Mình thích 9 chứ không phải 10 vì nó biểu tượng cho sự vươn lên không ngừng nghỉ như bông hướng dương luôn biết tìm về phía mặt trời , không được hài lòng với bản thân để rồi ngủ quên trong khoảng thời gian quý giá nhất của cuộc đời: Tuổi trẻ. Và chúng ta cảm niệm được Hạnh Phúc trên con đường vận động từ 0 đến 9, thật vậy, nó là một quá trình - một con đường hơn là một điểm đến. Giống như con đường bạn đi từ Hanoi lên Hà Giang, bạn cứ mải miết mong chờ lên Lũng Cú để ngắm bình mình hay hoàng hôn, để được vui, được cười, được wow wow với một sự kỳ vĩ nhất định nào đó, nhưng rồi ta lại chợt nhận ra, ta đã vui, đã cười, đã si mê trong suốt hành trình đấy chứ, đâu cứ phải lên đến đỉnh mới là được vui. Ngược lại, mình lại không thích số 10 - biểu tượng của đỉnh cao nhất, của sự hoàn hảo. Vì chẳng có ai là hoàn hảo cả. Nó là vinh quang, nó là rực rỡ, nhưng cũng được coi là đỉnh cao nhất, mà bên kia của đỉnh cao nhất, hoàn toàn có thể là vực thẳm đang chờ những bước chân chủ quan. Thật vậy, người ta thường vấp ngã trên đỉnh cao chứ mấy ai vấp ngã trên đường bằng. Oh, đó là câu chuyện của tuổi 20 thôi.

Tuổi 30, định nghĩa Hạnh Phúc của mình đã bớt xanh hơn những ngày chưa chín. Hạnh Phúc phải là 00 - là sự quân bình tĩnh lặng giữa Được và Mất, giữa Tất cả và Không có gì, giữa Tham vọng và Giản đơn...Đi, sống và xuyên qua những thái cực ấy trong từng ngày từng giờ, bạn có thấy mình cảm thấy an yên thực sự không? Dù bụng đang đói hay đứng trước một bàn tiệc đầy đồ ngon, bạn có thấy lòng xao động không? Từ không có gì, rồi có gì, nhưng rồi lại không có gì, bạn có thấy khổ đau không? Nếu bạn vẫn là bạn, vẫn điềm tĩnh vui sống, vẫn nhất quán trong sự thành thật với bản thân....thì rõ ràng là bạn đang Hạnh Phúc chứ còn gì nữa, một cảm niệm Hạnh Phúc bình dị và bền lâu. Chúng ta là ai? Chúng ta có thể là tất cả, nhưng chúng ta cũng có thể là không-là-gì. Là tất cả với chính mình, với những người thương của mình; nhưng lại không là gì với những người lạnh nhạt. Một ngày chúng ta phải chạy qua chạy lại giữa hai cái giá trị đó liên hồi đến phát mệt; nên nhận thức được điều bé nhỏ ấy thì sẽ chẳng còn mệt lắm đâu, mà còn Hạnh Phúc.

Có bạn bè, anh chị thương quý nhắn tin hỏi Hy đi đâu mà cả tháng nay mất tích, có ổn không, có sao không? Thật ra là do Hy bận Hạnh Phúc theo cách của mình, bận rộn sửa soạn lại cuộc sống bên trong của mình sau những ngày lộn xộn với bản thân. Bận yêu mình hơn, chơi Facebook ít hơn, mỗi ngày chỉ 30 phút/2 lần 1 ngày để update những gì cần thiết, bận dậy thật sớm, bận chạy bộ, bận nấu bữa trưa, bận đọc sách, bận suy nghĩ về những điều tốt đẹp cho bản thân, suy nghĩ về những gì cần thiết và chưa cần thiết, bận lau bụi trên những giá sách mà lâu nay mình ngược đãi nó.....bận như thế thì là bận Hạnh Phúc chứ gì nữa. 00 là sự phẳng lặng trong tâm hồn giữa những ngày cả thế gian đang dậy sóng vì con Tuesday mang tên Covid.

Còn bạn, Hạnh phúc của bạn số mấy?

Hoàng Huy

P.S: Minh hoạ bằng tấm hình cũ để bạn bè nhớ lại chân lý rằng: sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng bản chất hề hước và cà chớn của Hy thì chửa biết bao giờ mới hết. Chả biết chết thì có hết không, chứ đã làm Ma rồi còn làm Lé trêu Diêm Vương thì sớm muộn gì ổng cũng đuổi lên sống tiếp

Happy Weekend!

#WanderingThoughts #ThinkAboutHappiness


Bữa ăn đầu năm

BỮA ĂN ĐẦU NĂM và CÂU CHUYỆN VỀ HẠNH PHÚC

Năm nào cũng vậy, như một thói quen đã thành nếp, cứ ngày mồng một Tết, hai đứa lại bảo nhau dậy sớm, cùng vào bếp nấu và cùng ăn với nhau một bữa ăn đầu năm như thế này.
Không thịt cá, không sản vật truyền thống như Vietnam, không tiệc tùng đình đám như những dịp khác, mà chỉ đơn giản như vậy, năm nào cũng vậy.
Tết là một ngày đặc biệt và rất nên làm một điều gì đó đặc biệt ý nghĩa
Không vì lý do sức khoẻ, không vì lý do tôn giáo, bữa ăn chay đầu năm này là một lời ghi nhớ luôn cần được nhắc lại mỗi năm.

Dù cuộc sống có bận rộn đến mấy, dù giữa cuộc sống sung túc hay thiếu thốn, vẫn nên cùng ngồi và ăn với nhau những bữa cơm vui vẻ. Đó là hiện thân xinh đẹp của cái tình, là sợi dây vô hình gắn kết mỗi chúng ta lại với nhau giữa dòng đời xuôi ngược. Ngồi ăn cơm cùng nhau giờ đây không phải để no bụng hay ngon miệng, không phải vì phép xã giao, mà là để cả một năm sẽ không lạc mất nhau giữa bộn bề lo toan của cuộc sống. Khi người ta còn ngồi ăn cơm được với nhau, mọi khó khăn dù to lớn đến mấy cũng đều có thể nói ra thành lời và hoá giải, chuyện to hoá chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành chuyện không có gì.

Dù cuộc sống có đủ đầy, vẫn không nên quên những khó khăn, vất vả đã từng trải qua và biết trân trọng hơn những gì mình đang có. "Được mùa chớ phụ ngô khoai"- cũng là một cách đồng cảm với những người kém may mắn hơn mình, với những người con xa quê chưa về hay không còn nơi nào để về, là một cách tạ ơn đất trời đã ban cho chúng ta cái ăn cái mặc hàng ngày trong khi với rất nhiều đồng loại ta, những món đồ ăn này còn là điều xa xỉ.

Dù sống ở nơi đâu, làm công việc gì, mỗi người chúng ta tuyệt nhiên không nên quên nhiệm vụ - sứ mệnh chính yếu nhất của cuộc đời mình: phải sống hạnh phúc và làm cho những người xung quanh mình được hạnh phúc, càng nhiều càng tốt.

Nhiều người nói tôi nghèo thì làm sao được hạnh phúc, vì có lẽ họ chưa xem phim "Người giàu cũng khóc".

Nhiều người nói tôi giàu tôi bận thì thời gian đâu màn hạnh phúc, vì có lẽ họ chưa nhìn thấy cảnh những người nông dân ngồi ăn cơm vui vẻ ngay trên luống cày, chưa đến thăm những phiên chợ vùng cao, và có lẽ họ đã bận đến mức quên tự trả lời cho mình câu hỏi "Giàu để làm gì?".

Người ta hay nói hạnh phúc là ở phía cuối con đường, hay người bi quan thì nói hạnh phúc là thứ ánh sáng ở cuối đường hầm. Với mình thì không phải vậy, hạnh phúc là thứ mà Thượng Đế cho phép con người tự tạo lấy, tự tìm lấy. Hạnh phúc luôn có thể cảm nhận được từ những điều giản dị nhất, như bữa ăn này, chỉ có điều chúng ta có sẵn sàng mở lòng đón lấy và cảm nhận hay không.

Một năm mới đã đến, một con đường mới đã mở, một tương lai đã tươi hồng, ngoài kia những giọt nắng đầu tiên đã bắt đầu rơi trên hè phố London.
Xin chúc cha mẹ, gia đình, các thầy các cô, các cô bác anh chị em, bạn bè gần xa, người thân quen và người chưa quen trên cộng đồng Facebook một năm an lành trọn vẹn, may mắn không ngừng và niềm vui bất tận.
Đời có bao lâu mà hững hờ, chúng ta sẽ luôn cần phải sống - phải vui - phải hết mình trong mọi điều ta làm để một ngày nào đó không phải giật mình nhận ra: "Thôi chết rồi, mình có nhiều thứ quá, đầy đủ quá, chẳng thiếu gì, hình như chỉ thiếu mỗi Hạnh Phúc.

Chúng ta không hạnh phúc, làm sao Mẹ cha ta hạnh phúc?
Chúng ta không hạnh phúc, làm sao con cháu ta hạnh phúc?
Chúng ta không hạnh phúc, làm sao đất nước ta hạnh phúc?

Chúc những bạn trẻ năm nay sẽ có tầm nhìn mới, tâm thế mới, hành động mới, thành công mới. Thành công là một trong những hạt mầm của hạnh phúc.
Chúc những ông bố bà mẹ sẽ không phải nặng lòng vì "một vợ hai con ba tầng bốn bánh" nữa mà sẽ luôn có nhiều cơ hội để dành thời gian bên tổ ấm, chơi với con, đọc sách cho con nhiều hơn. Gia đình là thành trì của Hạnh phúc.
Xin đừng quên! Xin đừng quên!

Chúc mừng năm mới! Happy New Year!

From London with Love.


sợ vợ

Khám phá mới: Đàn ông khôn ngoan cần phải biết......SỢ VỢ!!!!!

Đàn ông khôn ngoan cần phải biết......SỢ VỢ!

Đừng cười! Điều nó là đúng đấy mặc dù vài năm trước, khi thấy cảnh một ông chồng khúm núm trước bà vợ chỉ vì đi làm về muộn có khi mình cũng nhếch mép cười mà nhủ thầm trong bụng "Đúng là cái đồ sợ vợ! Đàn ông mà thế ah?".
Thế nhưng, đến bây giờ, dù chưa kết hôn, nhưng càng sống, càng ngẫm,càng đi, càng thấy....."Đàn ông thế mới là đàn ông! Mấy ông sợ vợ, hay ít nhất là tỏ vẻ sợ vợ, đều là phường khôn ngoan xuất chúng cả.

Nói cho sang mồm, chứ Sợ có thật là sợ?
Đứng dưới mặt trời, ai cũng có điều gì đó để sợ, dù có thừa nhận hay không.
Người thì sợ bị đánh, người thì sợ bị đói, người thì sợ cảm giác một mình ở trong thang máy, sợ bóng tối, có người lại sợ con gián, con chuột hay một con gì đó.
Nhưng đã là con người, chắc phần đông sẽ đều có một mỗi sợ chung: sợ cuộc sống của mình sẽ không được hạnh phúc như mình muốn. Và khi hai con người cùng nhảy xuống con thuyền mang tên Hôn Nhân để cùng bơi ra đại dương bao la của cuộc sống, thì đối với đám đàn ông, người phụ nữ - người vợ - người mẹ chính dù 39kg hay 93kg đều là hiện thân gần gũi nhất, thân thiết nhất, là ví dụ dễ chạm vào nhất của hai từ Hạnh Phúc (tất nhiên là trừ những người đàn ông may mắn có khả năng tự mang lại hạnh phúc cho nhau).

 

Có anh nào đang đọc bài này mà dám nói rằng tôi có thể sống không cần hạnh phúc không?

 

Chắc là cũng có và chắc là không khó để biết rằng người đó không thuộc về trái đất này.
Bao nhiêu năm chúng ta lang thang trên cuộc đời này để đi tìm gì, tìm gì hơn là Hạnh Phúc? Như cây hoa tìm nắng, như chim tìm trời, và ai tìm được Hạnh Phúc của mình rồi sẽ chẳng bao giờ muốn đánh mất. Và để không mất, Sợ một chút âu cũng là khôn ngoan, là lùi để tiến.

Theo tâm lý học, người ta có xu hướng hay sợ những thứ người ta khó hoặc không thể giải thích được như ma, quỷ....Và phụ nữ cũng là một hiện tượng chưa thể hiểu nổi của vũ trụ vậy nên chuyện sợ vợ của các ông chồng hoàn toàn có thể coi là một phản ứng khôn ngoan và hợp quy luật.

Đọc đến đây, chắc mọi người vẫn đang hình dung đến từ SỢ VỢ như kiểu sợ bị vợ đánh như trong chuyện tiếu lâm trào phúng ngày xưa.
Thật không phải vậy, Sợ cũng có dăm bảy đường sợ, kiểu sợ.

Cái sợ của đám đàn ông khôn ngoan tôi đang nói không phải sợ vì bị đánh hay bị đói đâu.

Này nhé:

Người chồng hay thích chia sẻ việc nhà thật ra không phải vì anh ta sợ vợ mắng, mà là vì sợ vợ mệt.

Người chồng hay thích ăn cơm ở nhà vợ nấu thay vì ngồi quán bia nhậu nhẹt thật ra không phải vì anh ta sợ vợ trách, mà là sợ vợ buồn.

Người chồng hay thích dẫn vợ đi mua sắm này nọ thật ra không phải vì sợ vợ vòi, mà là sợ vợ xấu, sợ vợ thiếu.

Nữ thần Hạnh Phúc của anh mà MỆT, BUỒN, XẤU và THIẾU thì liệu anh có Hạnh phúc nổi không, thưa các anh chồng??? Không ai không đi lễ mà lại đòi có lộc cả.
Vậy nên Sợ hay Không Sợ mới là khôn ngoan đây?

Ngày nay, thế giới chúng ta đang sống không còn trong chế độ mẫu hệ hay phụ hệ nữa, mà đang tiến dần đến Bình Đẳng Hệ. Quyền lực bây giờ không nhất thiết phải do người đàn ông  hay người đàn bà nắm giữ nữa, chỉ còn duy nhất thứ quyền lực của sự yêu thương và tôn trọng là luôn có giá trị và luôn xứng đáng tồn tại bền vững.
Hãy nhìn ra bên ngoài, những đất nước mà đàn ông biết sợ vợ đều văn minh hơn ta, giàu hơn ta.....phải chăng dân ta vẫn nghèo, nước ta chưa tiến rất có thể một phần vì chúng ta vẫn còn nhiều anh không sợ vợ (hay ít nhất, tỏ ra sợ vợ).

Vậy nên, Vợ: Sợ gì mà.......không Sợ.

Viết từ nơi Vợ là một điều rất đáng sợ.

Sir. R.K.N ( Rất Khôn Ngoan)
(Đã ký.)