Letter
THƯ GỬI BỐ TỪ TÂM DỊCH SAIGON: VÌ CON LÀ CON CỦA BỐ.
Bố thương mến!
Mấy hôm nay trời Saigon mưa rất to nhưng không xoá được nổi nỗi buồn và sự lo lắng bao trùm của hơn 6000 ca F0 mới mỗi ngày, đang ở rất gần, xung quanh con.
Trưa nay con nghe thấy thật nhiều sự lo lắng trong cuộc điện thoại của Bố. Bao năm nay, chúng ta luôn hiểu nhau như những người bạn thân thiết nhất, đủ để hiểu ngay cả những điều không được nói ra. Con thật lòng xin lỗi vì đã làm Bố lo lắng suốt những ngày này nhưng cũng biết ơn vô cùng vì Bố luôn xuất hiện đúng lúc để động viên, không chỉ như một người cha thân thương mà còn như một người bạn thân tình.
Sài Gòn - Bố và Con, dù không phải quê hương nhưng có một sợi dây thân tình đặc biệt, ở đây lưu giữ nhiều ký ức tuổi thơ trọn vẹn của con; những ngày được Bố chở từ Cộng Hoà qua Phú Nhuận học, vừa ngồi trên xe vừa ăn xôi mặn hay cơm tấm nhìn ngắm phố phường, những cơn mưa chiều ào ào nhưng chóng tạnh, chui trong áo mưa nhưng cứ 2 phút lại hỏi “Bố ơi về tới đâu rồi?”. Tất cả những con đường ấy, hôm nay, vẫn sáng đèn, nhưng vắng lặng không một bóng người. Saigon đang ốm nặng lắm Bố ạ.
Con luôn có tình cảm đặc biệt với những nơi con chọn sinh sống, Hải Phòng, London và bây giờ là Saigon. Con thiết tha muốn được là một phần của thành phố này, được sống một cuộc đời trọn vẹn của một công dân, nghĩa tình và trách nhiệm với nơi đã cho mình rất nhiều điều, là nơi có ngôi nhà đầu tiên của riêng con, là quá khứ ngọt ngào, hiện tại thân thương và tương lai tươi sáng. Saigon, đã là nhà của con, và con sẽ vẫn thuỷ chung, sẽ hết mình với thành phố này chừng nào con còn thở.
Vậy nên, dù đặc biệt nguy hiểm, nhưng con và các bạn sẽ vẫn xuống đường, bằng cách này hay cách khác, để tiếp tục chăm sóc cho những cảnh đời mỏi mệt, thiếu đói đến cùng cực khi trái tim bao dung của Saigon đang đập chậm lại và không gánh gồng nổi nữa.
Họ lẩn khuất sau những hàng cây, những trạm xe bus, những gầm cầu, những xóm trọ bị bỏ quên….và, họ đói. Điều con và bạn bè mang tới cho họ không chỉ là bánh mỳ, là chăn ấm mà hơn cả là tình yêu thương của con người. Người ta không nhất thiết phải quen biết thì mới quan tâm, mới tốt với nhau. Là đồng loại, là đồng bào….là đủ để thương nhau không cần điều kiện, nhất là giữa những ngày khó khăn đi vào lịch sử này.
Khi con đi vào sâu trong những hẻm tối nhất để tận mắt chứng kiến của các bạn công nhân đang mắc kẹt lay lắt trong những phòng trọ lụp xụp, con nhớ tới Bố đã luôn là người ở lại sau cùng trong mọi buổi tiệc tùng liên hoan, không phải để say sưa hay chụp hình, mà là để lặng lẽ chia đồ ăn còn lại vào các túi để tặng các cô chú công nhân của Bố mang về.
Khi con bước tới đắp tấm mền cho những người anh em không nhà cửa đang say ngủ trên lề đường, con nhớ tới Bố đã bỏ xe, bỏ qua quần tây áo đẹp để đẩy giùm xích lô chất đầy hàng giữa trưa nắng cho một bác lớn tuổi chỉ vì trông bác ấy tội quá.
Khi con trở về nhà lúc nửa đêm với chiếc giỏ đã hết sạch bánh mỳ, con nhớ tới đã bao nhiêu lần cùng Bố đọc đi đọc lại “Những người khốn khổ”, và lần này, con chọn làm Jean Valjean, để thương Saigon theo cách của mình
Bố hãy an tâm! Con sẽ cố gắng giữ gìn chính con và các bạn như giữ gìn tình yêu thương vô bờ Bố luôn dành cho con. Để có cuộc sống bình yên, chúng ta sẽ không thể né tránh những hi sinh cần thiết. Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ không hối hận vì lựa chọn này của mình. Con muốn dùng chính cuộc đời mình đã thực hành tình yêu thương từ những bài học trong thời gian ngắn ngủi được sống cạnh Bố- người chẳng theo đạo gì nhưng lại gửi con đi học giáo lý ở nhà thờ “Bố không chọn tôn giáo cho con, nhưng chọn gửi con tới nơi dạy tình yêu thương. Học được gì là tuỳ ở con.”
Ở nơi ấy, con vẫn nhớ những câu hát tới tận giờ:
“Đâu có tình yêu thương ở đấy có Đức Chúa Trời.
Đâu có lòng từ bi là đấy có ân sủng Người.
Đâu có tình bác ái thì Chúa chúc lành không ngơi.
Đâu ý hợp tâm đầu ở đấy chứa chan nguồn vui.”
Tất cả những điều con nghĩ, những việc con làm, sau cùng, là vì con là con của Bố. Hãy chúc lành cho con để chúng con có thể đi cùng Saigon vượt qua cơn bạo bệnh này! Ngày đầu tiên bình yên, con hứa, sẽ bay về liền và làm beef steak cho Bố ăn; hãy đợi con nhé!
Mong Bố sẽ luôn bình an!
#ForMyDaddy #Saigon #Lockdown #Curfew
THƯ GỬI MẸ CỦA NĂM THỨ 23
Mẹ yêu quý!
Cứ đến ngày này, ngày 6 tháng 5 âm lịch hàng năm, là con lại thực sự tin rằng con có thể nói chuyện với Mẹ. Mẹ có thể nghe và hiểu mọi điều dù rằng những lá thư con viết chưa bao giờ được gửi đi, không phải là con không muốn, mà là không nơi nào dám nhận, không nơi nào muốn làm hụt hẫng thêm nữa một đứa trẻ lên 10 “lạc” mẹ. Nên con chỉ có thể gửi cho lòng mình, một đứa con mãi mãi lơ ngơ trong mắt Mẹ.
Con đang viết cho Mẹ giữa những ngày Saigon lặng lẽ đến lạ thường, người ta còn có thể ngửi thấy mùi của sự mệt mỏi trong gió và trong ánh mắt ưu buồn của nhau. Những lúc trong tận cùng của mỏi mệt, con đã ước rằng giá như trong một giây nào đó thôi, điện thoại của con sẽ rung lên “Mom is calling” và ở bên kia là giọng nói thân thương của Mẹ “Bi đấy ah? Mẹ đây. Con khoẻ không?”. Thế thôi, chỉ cần thế thôi,cho con một cuộc gọi đấy thôi, rồi lấy đi tất cả tiền bạc, tài sản của con cũng đồng ý mà. Nhưng tiếc rằng ngay cả những giấc mơ xa xôi nhất, con cũng chưa nhận được cuộc gọi nào như thế, Mẹ vẫn cứ lặng lẽ như Mẹ đã nói “Mẹ sẽ không bao giờ xuất hiện để con thấy đâu, vì Mẹ ở đang ở trong con mà.”
Thỉnh thoảng lúc này lúc khác, thấy cậu chàng thanh niên nào đó hờ hững, bực tức với những cuộc gọi của cha mẹ, hay xem thường những yêu thương mà họ coi là nghiễm nhiên phải có, con đã chẳng còn tức tối hay phẫn nộ, con chỉ còn cười nhạt. Có lẽ họ còn quá non nớt để hiểu rằng: Trời đất chỉ yêu thương con người vô điều kiện một và chỉ một lần duy nhất trong đời, thông qua cha mẹ. Cười cho sự thờ ơ ngu ngốc của tuổi trẻ sẽ dằn vặt cậu ta đến tận cùng của khổ đau khi mai này ba mẹ đã không còn. Giống như chiếc lá chỉ tiếc ngày xanh khi đã rụng, như sóng chỉ tiếc gió khi đã chạm bờ, và giống như con, khi có tất cả đủ đầy, chỉ tiếc, không còn Mẹ.
Con đã có một năm rất dài, 2020, mệt mỏi mà không bi quan, căng thẳng mà không nản chí. Con nghĩ là con đã làm tất cả những gì phải làm, nên làm trước khi chọn một lối đi riêng cho mình, an yên và tự tại. Lúc ấy, con đã mạnh mẽ tin rằng nếu như Mẹ ở đây, Mẹ cũng đã khuyên con như thế, buông bỏ. Vì hơn ai hết, là một người thầy thuốc, Mẹ đã dạy con phải trị bệnh từ gốc, với những khối u hàng ngày làm ta đau, hãy dũng cảm, quyết liệt mà dứt bỏ, đau một lần rồi thôi. Con nghĩ là con đã vâng lời để tự gỡ mình ra khỏi những phù phiếm không đáng. Ngày mai lại là một con đường mới, tưởng chông gai những lại nice không tưởng.
Con nhớ Mẹ bao nhiêu thì lại đắp đầy tình cảm sang cho Bố bấy nhiêu, ứng viên duy nhất luôn cạnh tranh kịch liệt với Mẹ để là người thương con nhất thế gian, phân định mãi không xong, nên con đành lúng túng nghĩ ra một giải đồng hạng. Con luôn vui rộn rã mỗi khi “Daddy is calling” bất kể đang bận như thế nào. Bố 73 rồi, sớm muộn thì sẽ cũng sẽ gấp đôi Mẹ, người forever 46, nhưng thương yêu thì vẫn tràn đầy. Bố luôn luôn là người gọi điện đầu tiên cho con vào ngày sinh nhật, bất kể con đang trốn ở cái xó nào trên thế giới này, bố vẫn luôn như vậy. Bây giờ Bố hay hỏi con một câu 3-4 lần, không phải vì Bố đã già đâu, mà là vì Bố thương con gấp 3-4 lần ngày xưa, chắc cũng giống như con nhớ Bố gấp 3-4 lần khi còn ở nhờ nhà Bố. Viết cho Mẹ nhưng lại nhớ Bố quay quắt thì cũng là biểu hiện vụng về cho sự chớm già của con, mong Mẹ ngàn lần lượng thứ vì cả nửa năm rồi con đã được gặp Bố đâu. Tội Bố!
Con nên gọi cho Mẹ số nào? Không ai biết ngoài trời xanh - người đã giấu Mẹ đi sau những đám mây trắng suốt mấy chục năm nay, nhưng con không vì thế mà ngừng sống cho tốt và tử tế, say mê và chân thành, để dành lại một lúc nào đó mai này lỡ gặp được nhau, con sẽ kể cho Mẹ nghe cho bõ mấy chục năm ròng thương nhớ.
Yêu Mẹ nhiều hơn cả nắng Saigon tháng Sáu!
Năm thứ 23.
Con trai của Mẹ, người may mắn một nửa.
#ForMyMom #23Years #RespectYourMomCalls
THƯ GỬI MỘT NGƯỜI CÙNG TUỔI....
THƯ GỬI MỘT NGƯỜI CÙNG TUỔI....
Chào Dư!
Chúng mình cùng 88 cùng tuổi Mậu Thìn đấy nên tớ sẽ gọi Dư là cậu nhé, như một người bạn đồng niên dũng cảm.
Hôm nay tớ đang trong một kỳ nghỉ ở xa, mở mạng lên tình cờ thấy câu chuyện về hoàn cảnh và sự ra đi của cậu trên Facebook một người bạn, tớ ám ảnh và xúc động mà chẳng thể ngủ lại được nữa nên tớ quyết định vài dòng cho cậu, một người chưa từng quen biết.
Người ta nói cậu nghèo lắm
Người ta nói cậu vất vả lắm....
Còn riêng tớ nghĩ cậu là người may mắn lắm, Dư ạ.
Không phải thứ may mắn tầm thường loại 2 kiểu có bố làm quan chức, có nhà đẹp, có siêu xe hay trúng độc đắc, cậu may mắn vì biết rõ ước mơ của mình là gì và được sống hết mình và được chết vì ước mơ ấy. Rất nhiều người trẻ dù có đủ đầy hơn, có hoàn cảnh tốt hơn, chưa chắc có được cái may mắn đó. Ngày qua ngày, họ sống một cuộc đời nhàn nhạt - muốn đến đâu thì đến, vô định và cũng vô vị. Cứ tồn tại và hít thở thôi, còn sống thì để bố mẹ lo đến chết. Biết được mình sống chết vì cái gì, biết mình muốn thành cái gì trong tương lai và dám đi đến tận cùng của ước mơ - không phải ai cũng tự trả lời được, nhất là ở nước mình
Tớ có đọc đâu đó có nhiều kẻ ác ý, thậm chí có vài người còn là đồng nghiệp của cậu, họ nói cậu muốn tranh thủ lúc thiên tai bão lũ săn bài săn ảnh.....để kiếm tiền, có gì đâu mà phải tri ân với cả ồn ào. Tớ mong rằng từ trên trời xanh, cậu sẽ rộng lòng tha thứ, đừng trách họ vì cuộc đời vốn là thế, luôn có những kẻ đầy những suy nghĩ đố kỵ, và u ám về cuộc đời. Dù họ có giàu có hay quyền lực đến mấy, trong mắt tớ họ mãi mãi chỉ là những kẻ thấp hèn - cứ để họ ở yên trong cái hố sâu sân si của lòng vị kỷ.
Kiếm tiền không phải là cái gì xấu xa - tội lỗi cả, miễn là đồng tiền đó sạch sẽ và lương thiện. Mình thắc mắc những người ưa phán xét đó họ cần bao nhiêu tiền để sẵn sàng đội mưa - đội bão để dũng cảm đi "kiếm tiền" như cậu??? Chắc là họ sẽ chọn những cách kiếm tiền dễ dàng hơn: ngồi trong một căn phòng máy lạnh an toàn, copy hình ảnh - tin bài trên mạng để rồi truyền đi khắp mọi nơi như thể chính họ đang ở giữa vùng rốn lũ; bằng cách ấy, lượt view càng lên cao - lòng tự trọng nghề nghiệp càng xuống thấp.
Nếu không có những người dũng cảm như cậu, người miền xuôi sẽ chẳng bao giờ hình dung biết được một cơn lũ ở vùng cao sức tàn phá khủng khiếp như thế nào, đồng bào khốn khổ ra sao...
Tớ luôn quan niệm: chất lượng cuộc sống là quan trọng hơn độ dài cuộc sống. Tớ là thuộc kiểu người chọn sống 50 năm ý nghĩa hơn là 100 năm mờ nhạt. Cái chết suy cho cùng không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là đến khi chết ta không nhớ là mình đã từng thực sự sống. Tớ cũng có đủ loại ước mơ cho riêng mình, to có nhỏ có, mơ mộng có, điên rồ có - và tớ luôn nghiêm túc và thành thật với chúng; giờ thì tớ đang theo đuổi sự thành đạt bằng nghề nghiệp và học vấn của mình. Thành đạt thì chưa chắc đã hạnh phúc đâu; nhưng ít nhất phải thành đạt trong sự soi sáng của hiểu biết thì mới có năng lực để giúp được chính mình và nhiều người quanh mình một cách thiết thực nhất trước khi có những cống hiến lớn hơn để trả ơn cuộc sống.
Không có một ước mơ, đời chúng ta sẽ như nước lọc chứ chẳng thể nào là rượu vang được
Tớ cũng đã làm đủ nghề để kiếm sống để nuôi ước mơ của mình, từng ăn một bữa sống cả ngày, từng ở trong một căn phòng mở cửa ra là bước lên giường vì phòng chỉ đủ kê 1 chiếc giường duy nhất, từng mấy năm liền chết thèm chết nhạt được một ngày Chủ nhật được nghỉ ngơi trọn vẹn. Và tớ chẳng có gì phải giấu diếm hay xấu hổ vì những ngày đã qua mà còn hết sức tự hào và biết ơn những tháng ngày gian khổ ấy. Vì không có mồ hôi rơi - nước mắt rơi những ngày ấy, sẽ chẳng bao giờ có ngày hôm nay.
Nếu còn tiếp tục con đường đang dang dở, tớ rất tin nhất định cậu sẽ trở thành một nhà báo có tâm - có tầm - có bản lĩnh của một người làm nghề chân chính.
Được sống đến cùng,hay được chết vì đam mê của mình cũng là một điều hạnh phúc.
Ngủ ngon Dư nhé, giữa lòng quê hương, giữa tâm trí bạn bè, những người quen và không quen nhưng đều vô cùng ngưỡng mộ cậu - một người trẻ đã sống một đời trọn vẹn hạnh phúc, trọn vẹn mê say và hoài bão.
Hoàng Huy.
DADDY, I AM ON THE WAY TO GO HOME! (BỐ ƠI, CON ĐANG VỀ NHÀ….)
Bố thương yêu!
Phải mất sáu năm, 2190 ngày Bố ạ, con mới có cơ hội được làm điều này: trở về ăn với Bố một bữa cơm vào đúng ngày sinh nhật của Bố. Con đã chờ đợi lâu lắm rồi, Bố biết không?
Và ngày hôm nay, con quyết định phải trở về nhà để thực hiện lời hứa của con năm ngoái “Con sẽ sớm về thôi.” Vậy nên con tạm gác núi công việc bề bộn kia lại, hết giờ làm việc hôm nay, con sẽ bay về với Bố, ở nhà với Bố một đêm thôi và ngày mai con sẽ lại đi. Con nghĩ đó là món quà tinh thần lớn nhất mà con có thể tặng cho Bố vào ngày đặc biệt này.
Bố còn nhớ không ạ, ngày con đi du học, Bố đã nói với con “Đi đi con, ở nơi ấy, có những thứ mà ở Việt Nam dù có rất nhiều tiền cũng không bao giờ có được”. Con đã nghe, đã đi, đã sống, và đã học…..cho tới khi biết được, hiểu được “những thứ” mà Bố nói ấy là gì, con lại nhận ra rằng:
“Ở nơi ấy, đúng là có mọi thứ mà đất nước mình chưa có, nhưng Việt Nam lại sở hữu một thứ, mà nếu thiếu đi, mọi thứ kia tươi đẹp kia sẽ đều trở thành vô nghĩa. Thứ ấy không gì khác hơn là Gia Đình, là Bố thương yêu của chúng con.”
Bố bao giờ cũng thế, sợ phiền con cái, và luôn cứng vững ngay cả những lúc cuộc đời ép ta phải mềm yếu nhất. Bố cứ nói “Không cần đâu, bố cảm ơn nhưng bố biết con rất bận.” Vâng, đúng là con rất bận, nhưng điều con mong muốn được bận hơn cả trong cuộc đời này, là được bận yêu thương, bận quan tâm đến Bố từng phút từng giây, bận ở gần Bố – người thân duy nhất còn lại của con trên thế gian này. Vì hơn ai hết con hiểu rằng, còn có Bố, con còn Tất Cả.
Nhớ hơn một năm trước, những ngày đầu năm mới, Bố yếu đột ngột phải vào viện. Lúc ấy, từ cách xa 13.000 km, con mới cảm nhận được hết sự bất lực tột cùng của khoảng cách xa xôi. Những cuộc gọi đầu số +84 lúc nửa đêm làm con muốn nghẹt thở. Lúc ấy với con, mọi tiền bạc đều trở thành vô nghĩa, con chỉ muốn về, về ngay, để khi Bố tỉnh lại, mở mắt ra sẽ thấy con ở ngay cạnh bên. Con dốc Penton Rise mà con đi bộ đi làm mỗi ngày, bao nhiêu bậc là bấy nhiêu nước mắt của con rớt xuống. Con vừa đi vừa khóc, mặc kệ người ta nhìn, con không quan tâm nữa vì con chỉ sợ rằng con sẽ phải đối mặt với những điều tệ nhất không mong muốn. Đó là một nỗi sợ ghê gớm với con lúc ấy. Thật may, cơn ác mộng ấy đã qua rồi…..Đã qua rồi!
Giờ đây, điều con muốn nhìn ngắm nhất không phải là Nữ thần Tự Do hay núi Phú Sỹ hay những cánh đồng hoa lavender rộng thênh thang, vì con biết con sẽ chỉ có thể cười mãn nguyện khi thấy Bố luôn khoẻ mạnh và đi chơi đây đó.
Lúc ra công tác ở TransViet Hanoi, thấy cứ buổi trưa, anh Dat Nguyen Tien lại xách cặp lồng cơm chạy về tận Hàng Bông chỉ để ăn cơm với bố anh ấy vì lo ông ăn cơm một mình buồn, con cũng ước gì con cũng được như thế. Sài Gòn với con rất tốt, công việc và những người đồng nghiệp tuyệt vời, những ngày nắng ấm đâu ra đấy chứ không hời hợt như nắng trời Bắc Âu, chỉ tiếc rằng thiếu Bố ở đây với con.
“Ba sẽ là cánh chim đưa con đi thật xa……” Vâng, con đã đi rất xa, và đủ xa đủ lâu để hiểu rằng con cần phải cảm ơn Bố đã chưa bao giờ cho con có tí cơ hội nào để dựa dẫm hay ỷ lại, để giờ đây con có thể bước đi một cách tử tế trên chính đôi chân của mình. Theo cách ấy, Bố đã cho con rất nhiều, Bố ạ.
Bố đã hi sinh và dành tặng chúng con quá nhiều trong suốt cuộc đời, và trong ngày đặc biệt này, hơn bao giờ hết, tự thân con biết con cần có mặt ở đó như hàng bao nhiêu ngày sinh nhật của con, dù bận đến mấy, Bố cũng chưa bao giờ vắng mặt.
28 năm trước, Bố đã bỏ Châu Âu để về với con của Bố, thì bây giờ con cũng trở về để được gần hơn Bố của con, trở về để thực hiện sứ mệnh là người thuyền trưởng tiếp theo của gia đình như những bức email Bố vẫn luôn gửi để dặn dò con suốt những năm tháng xa nhà. Con đọc nhiều quá, thuộc hết luôn rồi Bố ạ, và con về để nói với Bố “I am ready, Sir”.
Chúc mừng sinh nhật Bố, người cha vĩ đại, người thầy yêu thương, “người mẹ” tuyệt vời, người bạn lớn sâu sắc thuỷ chung của con suốt 28 năm qua.
Cảm ơn Bố vì tất cả. Chúng con yêu Bố rất nhiều.
Con của Bố.
Hoàng Huy.
VIẾT VỀ MẶT TRỜI....
Hôm nay là ngày nghỉ nhưng con cứ chờ mãi, chờ mãi để đợi thời khắc sang ngày mới được là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật Bố, mặt trời thương yêu của chúng con.
Con sẽ gọi điện, như hàng ngàn cuộc gọi con đã gọi về cho Bố trong suốt những ngày tháng xa nhà, nhưng con vẫn muốn viết điều gì đó để mỗi khi đọc lại Bố sẽ nhớ chúng con luôn biết ơn Bố và yêu thương Bố nhiều biết nhường nào, dù rằng sẽ mãi mãi chẳng bao giờ nhiều được bằng một phần những gì cả cuộc đời Bố đã dành cho chúng con.
Năm nay chúng con đều đi vắng cả rồi, chẳng còn đứa nào ở gần, nhưng mong Bố đừng buồn Bố nhé. Dù ở Anh ở Úc hay ở bất cứ góc trời nào nào, anh em con vẫn luôn bảo nhau nhớ về nguồn sáng bất tận trong cuộc đời chúng con, là Bố.
Cuộc sống này luôn cuốn mỗi chúng ta theo muôn vàn dòng chảy khác nhau của những tham vọng bất tận, theo những tháng năm cuộc đời, và khi người ta còn trẻ là lúc dòng chảy đó cuồn cuồn nhất. Khi người ta 20, người ta mơ thành triệu phú, người ta muốn có siêu xe, người ta mong thành Thủ tướng.......nhưng con biết sẽ mãi luôn trung thành với ước vọng thiêng liêng nhất, lớn nhất: được làm con ngoan của Bố. Chỉ vậy thôi là đã quá đủ sướng vui cho một cuộc đời này...
Nhiều lúc con thấy giận mình khi còn trẻ dại đã có những lúc làm Bố phiền lòng, và cũng chính những lúc ấy con mới càng hiểu rằng không có sự bao dung nào vĩ đại hơn của những đấng sinh thành dành cho con cái.
Cảm ơn Bố đã nuôi dạy con bao nhiêu năm mà chưa bao giờ đánh con một roi nào.
Cảm ơn Bố đã luôn cố gắng để ăn cơm cùng với con mỗi ngày bất kể công việc có bận rộn đến đâu
Cảm ơn Bố đã chưa bao giờ nuông chiều con và làm cho con hiểu rằng con sẽ không được dựa vào bất kỳ ai, ngoài chính mình.
Cảm ơn Bố đã không bao giờ tiếc thời gian để ngồi bình luận Những người khốn khổ, Tấn trò đời…….cho con nghe và dạy con biết mê say từng con chữ, từng trang giấy.
Cảm ơn Bố đã kể cho con về Châu Âu, về những điều kỳ thú bên ngoài biên giới mà giờ đây con đang mê say tự mình khám phá.
Cảm ơn Bố đã không bao giờ bắt con phải giống như “con nhà người ta” và luôn tôn trọng quyền tự do lựa chọn của con, để hôm nay con được là chính mình, chứ không phải là bóng hình của ai khác.
Và mỗi ngày mới lên, con chưa bao giờ quên cảm ơn trời đất đã cho con được là con của Bố, một người cha – người mẹ - người thầy và người khơi nguồn cảm hứng vĩ đại và giàu yêu thương nhất trong cuộc đời con.
Một tuổi mới đã đến rồi, chúng con chúc Bố sẽ luôn khoẻ và nhiều niềm vui để mãi là Mặt Trời để sưởi ấm, dẫn đường, và là nguồn sáng che chở cho chúng con.
Hãy coi như con vẫn đang ở nhà, và đang cười rất tươi trong ngày vui này. Đợi con về Bố nhé!
Yêu Bố thật nhiều!
Con của Bố.
CHILDREN ARE BORN WITH WINGS, TEACHERS HELP THEM TO FLY.
London, Vương Quốc Anh, ngày 10 tháng 10 năm 2014.
Các bạn tình nguyện viên, điều phối viên của chương trình Help to Fly thân mến!
Trước hết, tôi xin gửi tới các bạn lời cảm ơn chân thành nhất vì đã cùng tham gia sáng kiến từ thiện Help to Fly của Liên chi đoàn Khoa Ngoại Ngữ - Đại học Hải Phòng và English For ALL.
Cảm ơn các bạn đã cùng chúng tôi chia sẻ ước mơ, và đang góp phần biến ước mơ ấy dần trở thành sự thực.
Các bạn thân mến, chúng ta là ai? Đã bao giờ các bạn tự hỏi chính mình điều đó?
Tôi là Huy, bạn là Hương, là Hà, là Nhàn, là Trang, là Vần, là Thuỷ …….là những cái tên thân thương mà cha mẹ đặt cho chúng ta khi đến với thế giới này với rất nhiều những niềm kỳ vọng.
Nhưng chung nhất, tôi chỉ muốn nhắc các bạn rằng: chúng ta đang là những người thuộc nửa may mắn của thế giới.
Có một cơ thể khoẻ mạnh, được học tập trên giảng đường đại học, có một gia đình để thương yêu và hơn cả, có một ngày mai ngập tràn hi vọng, để chờ đợi những món quà đến từ tương lai. Nếu như bạn vẫn cảm thấy rằng như thế vẫn chưa thể được gọi là may mắn, thì hãy nghĩ đến những mảnh đời bé nhỏ đang sống rất gần, chỉ cách nơi các bạn ngày ngày đi học, chưa đầy một cây số.
Thế nhưng với họ, những gì chúng ta đang có lại là một ước mơ ở rất xa.
Ở nơi ấy, các em có gì ngoài một hiện tại đầy gian khó và một tương lai mờ mịt???
Nếu như các bạn có phút giây nào đó, chán nản với cuộc sống hiện tại, hãy nghĩ về làng trẻ Thanh Xuân, nơi cuộc sống có khi đếm được bằng ngày. Các bạn sẽ thấy những gì chúng ta đang có quý giá biết nhường nào? Và cách tốt nhất để trân trọng sự may mắn của mình, đó chính là san sẻ tình yêu thương với những mảnh đời đang cần sự giúp đỡ.
Tôi tin vào những thiên thần, và tôi biết rằng trên chính đất nước của chúng ta còn rất nhiều những thiên thần bé nhỏ đang phải vật lộn trong bóng tối của sự nghèo đói, bệnh tật và những khó khăn chất chồng. Nếu chúng ta không giúp họ, ai sẽ làm việc đó đây???
Đến với làng chài Ngọc Sơn, điều chúng ta dành tặng cho các em không chỉ là những bài học tiếng Anh mà còn là niềm tin, niềm hi vọng đổi thay, một ước mơ cuộc sống tốt đẹp hơn nhờ con đường học tập và ánh sáng của tri thức.
Đến với làng trẻ Thanh Xuân, lời chào của chúng ta với các em không chỉ là Hello, How are you? mà sẽ chào các em bằng tất cả tấm lòng nhân ái vốn đã có sẵn trong chính mình. Hãy để các em thấy rằng, các em không hề đơn độc trong cuộc chiến chống lại bệnh tật. Chúng ta sẽ đến nơi ấy không chỉ với kiến thức và giáo án, mà còn mang theo niềm lạc quan và hi vọng vào cuộc sống. Và dù rằng, một ngày nào đó, cuộc sống với các em chỉ còn là ký ức, thì những thiên thần bé nhỏ ấy sẽ vẫn nhớ rằng khi còn đứng dưới ánh mặt trời, đã có những con người tốt, đã đến với các em, ở bên các em, dạy dỗ các em, và quan trọng hơn cả: yêu thương các em, rất thật.
Có thể những giờ học của chúng ta không thể giúp các em “bay” lên ngay trong ngày một ngày hai, nhưng ít nhất, các em sẽ biết được rằng, các em đã có sẵn những đôi cánh để có thể bay đến bất cứ nơi đâu nếu biết nỗ lực, và không chịu đầu hàng số phận.
Hãy có một niềm tin rằng: những gì xuất phát từ trái tim sẽ đến được với trái tim.
Có thể 5 -10 hay 20 năm nữa, bằng rất nhiều nỗ lực, chúng ta mới có cơ hội để trở thành một người tự thân giàu có và thành đạt, hoặc cũng có khi chẳng bao giờ, nhưng đến với Help to Fly, các bạn ngay lập tức trở thành những người giàu có nhất : những người sẵn sàng cống hiến tuổi trẻ, nhiệt huyết, và những nụ cười mà không cần suy tính để mang lại những niềm vui và hạnh phúc cho đồng loại của mình. Các bạn sẽ đứng cùng hàng với các tỷ phú Bill Gates, Warrent Buffet, hàng của những người thấu hiểu rằng cho đi là hạnh phúc.
Có một thứ hạnh phúc mang tên sẻ chia, các bạn ạ!
Những giáo viên của tương lai thân mến, các bạn hãy cùng chúng tôi viết tiếp phần nhân văn nối dài của những bài học mà thầy cô đã dạy trên lớp bằng chính những hành động của chúng ta ở những nơi tưởng chừng như là góc tối của cuộc sống.
Hãy thực hành nghề nghiệp cao quý của chúng ta ở một trong những giảng đường đẹp nhất thế giới: giảng đường của tình yêu thương.
Nơi ấy họ cần chúng ta.
Dù đi đến nơi nào, tôi vẫn luôn tự hào rằng mình đã từng là là sinh viên Khoa Ngoại Ngữ, và tôi biết các bạn cũng chung niềm tự hào đấy với tôi. Chúng ta hãy cùng cho xã hội biết rằng nơi đây không chỉ là ngôi nhà chung yêu thương của những cô cậu cử nhân say mê học hành, nghiên cứu Phương Đông – Phương Tây, và còn là nơi gieo mầm của những tấm lòng nhân ái rất Việt. Chỉ ít ngày nữa thôi, Khoa Ngoại Ngữ sẽ bước sang tuổi mới, chúng ta hãy cùng chung sức, đồng lòng, tận tâm, quyết chí để Help to Fly trở thành một dự án của sự tử tế, một món quà tinh thần ý nghĩa để kỷ niệm 35 thành lập Khoa.
Chúc các bạn sẽ luôn giữ được đầy tràn nhiệt huyết trong tim mình để toả sáng trong công cuộc truyền lửa mà chúng ta đang đi.
Luôn ở bên các bạn.
Học trò của Khoa Ngoại Ngữ, sáng lập viên English For ALL,
Người thắp lửa của Help to Fly.
Hoàng Huy
HOA HỒNG NÀO CHO CON?
Chào Mẹ, mẹ đã tỉnh dậy chưa?
Hôm nay, một mùa Vu Lan nữa lại đến, ngày thế giới chia thành hai nửa: nửa của những người may mắn, và nửa của những người khổ đau. Và cũng giống như bao người kém may mắn, con cũng sẽ lại tự tìm cho mình một bông hồng trắng.
Con có một chút buồn và ngậm ngùi vì mãi mãi sẽ không bao giờ còn được cài bông hồng đỏ nữa; nhưng có lẽ 16 năm cũng đủ ép con buộc phải quen với màu trắng đơn côi này. Mẹ đã mỏi chân và dừng lại, còn con thì vẫn phải bước tiếp mà không có người dẫn đường.
Ngày xưa con hư lắm, con đã từng thầm trách Mẹ, con còn bé thế này mà Mẹ lại bỏ đi đâu…..Nhưng bây giờ con lại nghĩ, có lẽ ở đâu đó, có ai đó còn cần Mẹ hơn cả con, và Mẹ phải đi theo lịch trình sắp đặt trước của số mệnh, vậy thôi con nhường đấy, nhưng Mẹ thì vẫn mãi là Mẹ của con.
Sáng nay tỉnh dậy nhìn lên lịch làm việc, con chợt nhận ra sắp đến sinh nhật Mẹ và lại còn ngồi hình dung: năm nay 62 tuổi, Mẹ sẽ như thế nào nhỉ? Ah, Mẹ chắc vẫn vậy thôi, vẫn trẻ và đẹp, vẫn hay cười, vẫn hay làm thơ, và vẫn hay ca hát. Mẹ vẫn như thế, nguyên vẹn trong tâm trí con bao nhiêu năm qua. Mẹ thấy không, người ta có thể già đi, xấu đi, còn riêng mình Mẹ thì cứ còn trẻ mãi, đẹp mãi, ít nhất là trong thế giới riêng của mẹ con mình. Mẹ sướng thật đấy!!!
Trong cõi đi về này, nhiều người vì quá bận rộn, quá ham mê, quá vội sống mà chợt một phút giây nào đó dại dột quên đi màu hoa trên ngực áo mình, để rồi khi hoa chỉ còn là màu trắng họ lại sống trong dằn vặt, trong khổ đau và tiếc nuối. Con ước rằng: giá như để họ như con một ngày: sống trong một thế giới cái gì cũng có, trừ Mẹ, có khi họ sẽ khác.
Họ sẽ thấy rằng: tiền bạc mất có thể kiếm lại được, công danh chưa đủ có thể làm lại sau……nhưng mẹ cha đã đi rồi thì không bao giờ quay trở lại.
Nhiều lúc con nhớ Mẹ đến mức, không biết bây giờ mang tất cả bạc tiền của con đốt đi, liệu có đủ để Mẹ về ăn với con một bữa cơm không?
Nhiều lúc con thèm có Mẹ đến mức, không biết bây giờ nếu hoãn hết tất cả các công việc, dự định của con lại, có đủ để Mẹ đi dạo với con một lát và đọc lại bài vè ngày xưa viết cho riêng con không….
“Cu Bi ve vè một lúc
Má bánh đúc
Mồm móm xều
Cao lêu nghêu
Như que rẽ
Có tài vẽ
Thích đọc thơ
Ngủ hay mơ
Biết thương Mẹ
Cười the thé
Bé nhất nhà
Được ăn quà
Cũng không thích
Đi du lịch
Sướng mê hồn
Mẹ bảo hôn
Chút chút chút…..”
Đấy, cả cuộc đời con chẳng bao giờ thuộc nổi một bài thơ, vậy mà bài thơ Mẹ viết cho con, con đâu có dám quên một câu nào đâu….
Giá như Mẹ còn, có khi con còn được cả một tập thơ ấy, Mẹ nhỉ?
Bây giờ, ở một cuộc sống khác, một thế giới khác, có khi Mẹ lại làm thiên thần, làm mẹ của một đứa trẻ khác như ngày xưa Mẹ đã đến với con. Và nếu điều hình dung vu vơ của con là thật, con chẳng ước gì, chỉ ước đứa trẻ ấy sẽ yêu Mẹ, thương Mẹ bằng tất cả trái tim, cả tấm lòng, cả cuộc đời và tất cả hạnh nguyện như con yêu Mẹ bây giờ và mãi mãi về sau……
Vì chỉ có một sự thật mà người ta thường chỉ biết khi quá đã quá muộn…..
Còn Mẹ cha là còn tất cả.
Vắng Mẹ cha là không còn gì….
Thương yêu Mẹ của con vô cùng.
Vu Lan 2014
Con của Mẹ.
Thư gửi Vợ tương lai nhân ngày 8/3: Làm một người chồng hiện đại có khó không?
Chào em yêu.
Hôm nay mặc dù phần lớn đám đàn ông vô tri vô giác, mắt xanh mũi lõ ở đây chẳng thèm biết ngày hôm nay là ngày gì, nhưng anh vẫn nghĩ nên viết cho em nhân ngày lễ quan trọng này.
Anh năm nay 26 tuổi, giới tính và sinh lý hoàn toàn bình thường, không nghèo và chưa thật giàu, tính tình bình thường, không hâm, nhưng vẫn chưa có ý định kết hôn chỉ vì chưa trả lời được câu hỏi: Làm một người chồng hiện đại có khó không?
Người ta vẫn nói hôn nhân là đỉnh cao của tình yêu, nhưng anh nghĩ khác, hôn nhân là mới chỉ là vạch xuất phát của tình yêu thôi. Thật đấy, trước hôn nhân, tình yêu nào mà chẳng đẹp, chẳng thơ, chẳng mơ mộng nhưng rồi sau đám cưới, những cái tô vẽ tươi đẹp của mỗi bên sẽ dần bong tróc ra để trơ lại một thứ trần trụi mà người ta hay gọi bằng từ CUỘC SỐNG. Những mặt trái, những khắc nghiệt của cuộc sống ấy có đủ sức oánh cho bầm dập,cho đo ván những thứ na ná như tình yêu hay những cuộc tình chín ép, chiến thắng chỉ dành cho những tình yêu đích thực.
Ngườichồng hiện đại là người biết rửa bát.
Người chồng hiện đại là người phải biết đập nát bét cái tôi to đùng gia trưởng của mình trước khi bước vào đời sống hôn nhân thực thụ để học cho thuộc lòng ba chữ “BIẾT SẺ CHIA”, để biết san sẻ gánh nặng của người vợ thay vì cao giọng “Tôi làm ra tiền và tôi có quyền.” Thật ra, người đàn ông hiện đại phải nên biết rằng không có thứ quyền lực nào trong gia đình có thể thắng lại quyền lực mềm của người phụ nữ - quyền lực của yêu thương.
Người chồng hiện đại là người không chịu nghèo.
Người chồng hiện đại là người người phải biết xây một lâu đài đủ vững chắc để bảo vệ hai trái tim vàng. Đã xa xưa lắm rồi cái thời một túp lều tranh hai trái tim vàng. Thời nay, không ai người ta lại cất giữ những thứ quý báu như người phụ nữ của đời mình trong cái ọp ẹp, xiêu vẹo của sự nghèo đói cả. Người đàn ông để vợ con thiếu đói là người đàn ông thiếu tự trọng với chính mình.
Người chồng hiện đại là người biết im lặng đúng lúc.
Im lặng đôi khi không phải là hèn nhát. Im lặng càng không phải là sợ hãi. Sự im lặng của đàn ông là thứ giải khát nhanh nhất cho những cơn nóng giận đôi khi vô nguyên cớ của phụ nữ.Im lặng đúng cách và đúng lúc luôn có uy lực hơn nhiều những cái xô xát xấu xí không nên có. Ít nhất là như vậy.
Người chồng hiện đại là người có thể thân thể sẽ già nua, nhưng con mắt phải luôn tươi trẻ
Phụ nữ giống như một bông hoa đẹp, và dù có là một bông hoa đẹp nhất (hoa hậu) chẳng hạn thì cũng sẽ đến ngày úa tàn, vậy nên đôi mắt người đàn ông cần phải là bộ phận già cuối cùng trên cơ thể để luôn nhìn thấy vẻ đẹp của người bạn đời thương yêu của mình như nhữngnăm tháng tuổi 20, như lần đầu gặp gỡ.
Em ah, vậy đấy, hôn nhân giống như một cái thang máy sinh ra chỉ để chứa hai người. Người ta hay nói vui, hôn nhân là nấc thang ngắn nhất từ thiên đường (khi yêu) xuống địa ngục (khi lấy nhau). Thật ra không phải vậy đâu, thang máy thì bao giờ cũng có 2 nút, đi lên và đi xuống, và đi hướng nào hoàn toàn phụ thuộc vào hai người ở trong đó sẽ chọn nhấn nút nào. Nếu cả hai cùng hiểu nhau để nhấn nút đi lên,thì họ sẽ được tận hưởng một thứ hạnh phúc diệu kì hơn cả hạnh phúc lứa đôi đó là hạnh phúc gia đình. Còn cả hai cùng nhấn nút đi xuống, thì quá tệ. Cả hai nhấn hai nút ngược chiều nhau, thang máy sẽ đứng yên và tốt hơn hết cả hai nên đi rađể chọn một cái thang máy khác cho đỡ mất thời gian thay vì đứng trong đó tranh cãi.
Trả lời câu hỏi này không hề dễ. Nó đòi hỏi năm tháng, thời gian, và trải nghiêm cho độ chín của người đàn ông; nhưng anh sẽ quyết lấy chính cuộc đời mình, cuộc hôn nhân của mình để trả lời cho câu hỏi đó. Vậy nên trong lúc chờ đợi, nếu em muốn, cứ yêu tạm vài cuộc tình , lấy tạm một vài anh nào đó nếu ưng mắt và nếu bố mẹ em sợ ế.
Còn anh,khi nào anh tự tin trả lời rằng “Tôi có thể làm một người chồng hiện đại”, chắc chắn anh sẽ lấy em.
Chúc em luôn xinh đẹp trong mắt anh và mọi ngày sẽ đều là ngày của em.
Anh –
Học viên lớp “How to become a modern man”
Thư gửi vợ tương lai: Nếu có con, đừng ép con anh phải là thần đồng, em nhé!
Em yêu.
Người ta vẫn nói đứa con là kỳ quan tuyệt vời nhất mà Thượng Đế ban cho những người được hạnh phúc làm cha làm mẹ. “Của để dành” vô giá ấy là công trình vun đắp, dạydỗ của chính chúng ta qua năm tháng. Nếu một ngày nào đó, con chúng ta ra đời,anh và em hãy cùng là những người dẫn đường cho con, một con đường không cần phảilà tốt nhất, chỉ cần đúng và phù hợp và quan trọng hơn cả là do chính con lựa chọn, em nhé. Tuyệt nhiên, đừng đánh cắp tuổi thơ và ép con anh phải làm Thần Đồng, em nhé.
Em hãy cứ yên tâm cho con đọc truyện tranh như lứa chúng ta đã từng háo hức từng ngày đón chờ mỗi tập Doremon, Conan như thời thơ bé; đừng lo con mình bị "sâu mọt tâm hồn". Bởi lẽ hàng triệu đứa trẻ Vietnam và trên toàn thế giới đã lớn lên cùng những kỉ niệm ấu thơ ấy. Đó là ngọn nguồn của trí tưởng tượng là những nếp gấp tư duy đầu đời của mỗi đứa trẻ; là mảnh ký ức đẹp lung linh không thể tách rời của tuổi ấu thơ. Đừng ép con phải đọc , phải dịch truyện tiếng nước ngoài trong khi con đang vẫn còn mê say những tiếng cười thơ ngây như trong Thần đồng Đất Việt, vẫn còn ham chơi đuổi bắt cùng chúng bạn.
Em thấy không, chúng ta có cả một cuộc đời để theo đuổi những gì ta muốn, để phấn đấu vì những mục đích riêng của mình: để thành danh, để hạnh phúc, để nổi tiếng hay đơn giản chỉ để là một người bình thường NHƯNG gia tài thời gian của chúng ta chỉ có vỏn vẹn vài năm ấu thơ để nhìn cuộc đời với ánh mắt sáng trong, vô tư, để "thả diều, đá bóng, bắt cá giữa đồng"... Ngắn lắm! Đừng phí phạm nó để rồi sau này, lúc có được tất cả lại gào thét lên những điều không thể: Cho tôi một vé đi tuổi thơ....
Anh không muốn con như thế.
Anh rất tâm đắc một câu mà Giáo sư Ngô Bảo Châu đã nói "Không phải cũng có khả năng giành được giải thưởng Fields hay giải Nobel, nhưng ai cũng có thể làm cho cuộc sống của mình có ý nghĩa”. Thật vậy, trí thông minh là món quà của tạo hoá, may mắn là phần thưởng của số phận, nhưng quyền được sống cho chính mình,theo cách của mình là một quyền thiêng liêng và bất khả xâm phạm của mỗi con người. Chúng ta cũng cần phải học cách tôn trọng quyền lựa chọn của con như bố mẹ đã tôn trọng chúng ta bây giờ. Con anh sẽ không nhất thiết phải cố nhồi cho đủ 3 môn nó không thích hoặc không có khả năng để rồi thi đại học trở thành một ông/bà Cử nhân hay một chức phận gì đó. Con có thể là một người thợ làm bánh hay một hoạ sỹ hay bất kỳ điều gì nó mong muốn miễn là lương thiện. Tự ra quyết định và tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình- đó là điều mỗi chúng ta đều phảilàm, và con cũng không là ngoại lệ.
Tâm hồn trẻ thơ sáng trong vô ngần, nhưng cũng không dễ gì bị "sâu mọt đục khoét" nếu được nuôi dạy và bảo vệ đúng cách từ phía người cha người mẹ. Nhưng một số ông bố bà mẹ lại đang biến chính những đứa con thương yêu của mình thành phương tiện để chạy đua theo trào lưu “khoe con”, thậm chí khoe giữa công luận. Họ thèm khát đến mù quáng cái danh hiệu “Thần Đồng”, sung sướng đến mụ mẫm khi con cái được gọi là “hiện tượng”. Be bé thì khoe con tôi 1 tuổi đã biết nói, biết hát karaoke, thuộc hết bảng chữ cái tiếng Anh tiếng Việt. Lớn lớn khoe con tôi 11 tuổi thi IELTS được 6.5, dịch được sách nước ngoài, hay con tôihát được 6-7 thứ tiếng, giỏi nhất là tiếng mẹ đẻ…..Như vậy để làm gì? Phải chăng là đổi sự bình yên của con trẻ lấy mấy tiếng trầm trồ xuýt xoa của người đời hay mấy bài báo tung hô rầm rộ của đám phóng viên đói tin thèm chữ? Có khác nào đẩy đứa bé non nớt ra giữa chỗ gió lùa của dư luận, mặc cho đưa đẩy, tung hô. Cái giá ấy rẻ lắm thay! Bằng cách ấy, xã hội đang ra sức nhào nặn đại trà những người khổng lồ chân đất sét, luôn tưởng mình đang là cái rốn của vũ trụ,là tương lai, là đích đến của loài người. Giá trị của một con người chỉ có thể được đánh giá bằng những gì họ đóng góp cho xã hội chứ không phải là một nhúm thành tích cá nhân “từ hồi còn bé”.
Chúng ta vẫn cứ luôn già quá sớm và khôn quá muộn.
Thời đại chúng ta đang sống là kỷ nguyên công nghệ, nhịp sống hiện đại làm cho cha mẹ khó có thể dành nhiều thời gian bên con cái như mong muốn. Chúng ta có thể dạy cho con một số điều, và rất nhiều thứ con sẽ phải tự học và trải nghiệm; nhưng nhất định chúng ta sẽ không thể quên nhắc nhở con bài học về sự khiêm nhường. Sự tự tin, bản lĩnh, và sự chững chạc là những ưu điểm rất tốt, nhưng sự thiếu khiêm tốn lại là nấc thang ngắn nhất biến một người tài năng thành một kẻ tầm thường. Khen ngợi, khuyến khích là điều không thể thiếu trong sự phát triển của một con người, đặc biệt là trẻ em, nhưng dù sao chúng ta sẽ vẫn không xa rời “nguyên tắc 1 phút” với con: Không khen con quá 1 phút để con sinh tự kiêu, và cũngkhông trách mắng con quá 1 phút để con thấy tự ty. Nếu con có đạt được chút thành tích hơn người thì càng cần phải có sự nhìn nhận và định hướng đúng đắn từ cha mẹ thay vì giáo dục theo kiểu “no dồn chín ép”, chính cha mẹ lại thành fan cuồng của con.
Hơn tất cả, hãy để cho con được tận hưởng tuổi thơ và và sống đúng lứa tuổi củamình, đó là điều tốt nhất mà cha mẹ có thể dành cho con, anh không mong gì hơn thế.
Thôi thư đã dài, xin phép em anh dừng bút để đọc nốt cuốn truyện tranh rồi còn đi ngủ sớm, mai còn đi làm.
Yêu em.
Anh.