POEM
TẶNG EM, CÔ GÁI ÁO THIÊN THANH
Tặng em yêu, cô gái áo thiên thanh
Chẳng bao giờ được ở nhà ăn Tết.
Miệng vẫn cười dù toàn thân rất mệt
Giấc ngủ chập chờn lo chuông gọi Rờ Bê (RB)
Bữa sáng vội là ổ bánh em mê.
Bước thật nhanh cho kịp giờ cất cánh
Sáng hay trưa thì cũng đều chóng vánh
Ăn vội cho nhanh, lại sắp disarm rồi….
Thương em biết mấy, ngủ gật lúc đang ngồi
Dù vài phút trước còn cười cười nói nói
Giây phút ấy chợt thấy lòng đau nhói
Cả đêm qua…… em thức trắng trên trời
Ngày bão táp. Lo! Không nói thành lời
“Mưa gió thế này, không biết đáp làm sao”
Tân Sơn Nhất nước ngập lên cao
Chỉ cần thấy em về là mừng rơi nước mắt
Bao ngày lễ cũng chẳng hề thấy mặt
Chỉ biết mong chờ mau tới Ép Âu Em (FOM)
“Mai xem phim nhé, được không em?”
“Thôi anh ạ, mốt em còn 4 chặng”
Đường dài 3 ngày, một mình anh vắng lặng
LHR London tuyết rơi, SGN Saigon nắng rạng ngời
Vì em lỡ trót dại yêu bầu trời
Nên anh cũng hiểu yêu thương là chờ đợi…
Hãy bay lên đi em, đừng vẫn vơ nghĩ ngợi
Dù khuya mấy anh vẫn đợi em về
Dù khuya mấy vẫn chờ tin em đáp
Dù delayed, turbulence hay bão táp
Anh vẫn là chặng cuối của mình em.