Chỉ là một bài thơ..
Anh có ước gì đâu
Một ngôi nhà không bao giờ có cửa
Để u buồn sẽ chẳng thể tràn qua
Để thanh xuân sẽ cản lối tuổi già
Hai đứa mình tha hồ yêu thương mãi
Anh ghét em, cái đồ hay cãi.
Cãi yêu cãi thương, anh vẫn mãi phải nhường
Là kẻ chịu thua, ôi, chuyện rất bình thường!
Còn hơn mất bầu trời xanh nhỏ bé.
Xuân đi lang thang chẳng mấy chốc sang hè.
Thu chậm rãi thế mà đông cũng tới
Hẹn hẹn hò hò đã không còn là mới
Nhưng yêu kia cũng đã cũ được đâu
Tránh làm sao được những chuyện âu sầu
Né sao được những gam màu không sáng.
Nhưng vắng em anh như nhà không mạng
Không 4G không có cả wifi
Cơm không ăn, cũng chán cả coi hài
Vậy phải yêu em thêm dài dài một chút
Học cách giận nhau – làm hòa trong một phút
Chẳng cầm tay nhưng nào ngại ôm nhau.
Em chê anh: Cái thứ mặt nhàu!
A bĩu môi: “Ui trời cô béo thế”
Nhưng không bao giờ yêu thương nhau lấy lệ
Mà nhớ nhau ngay cả lúc kề bên
Đâu cần hứa sẽ yêu nhau lâu bền
Câu nói ấy cứ để thời gian giúp
Có bát mỳ cũng chia đôi xì xụp
Kệ nắng mặc mưa cũng chẳng bước một mình
Kè kè bám đuôi như bóng với hình.
Cười thật tươi cho tình luôn luôn mới
Phải biết cãi nhau vài trận tơi bời
Để biết rằng yêu thương trong đời có nào đâu dễ hết.
Anh tưởng sẽ thoát em khi nào anh chết
Nhưng em cười: Không dễ chết đâu anh!
Vậy nên muốn ngủ ngon, có cơm cháo ngọt lành
Khi em nói, tốt nhất đừng nên cãi
Cứ yêu thôi, uh cần gì yêu mãi
Yêu thế nào cho có lãi thì thôi
Sợ chưa yêu xong đã chết mất rồi.
Ta cũng sẽ chẳng còn gì hối tiếc.