Đừng vô ơn…

Mình 8x – không biết chiến tranh là gì. Mình chưa từng đến Cuba, chưa từng được gặp Fidel Castro, chỉ đọc đủ đa chiều về ông và đất nước Cuba để có thể đánh giá tương đối khách quan về nhân vật này, công và cả tội (với đất nước của ông)
Ngày trước, Bố mình thường kể trong cuộc chiến tranh, có lẽ chỉ có Cuba là giúp đỡ Việt Nam thực sự chí tình chí nghĩa nhất, hoặc nếu là vì một động cơ nào đó thì cũng một động cơ yếu ớt chứ không vì lợi ích chính trị rõ ràng như Liên Xô hay trung quốc. Và với trẻ con Việt Nam thời đói kém ấy, chắc chẳng biết Cuba nằm ở đâu trên bản đồ thế giới, nhưng chắc chắn biết rằng đường Cuba rất ngon….
Fidel chết, ở bên này bán cầu, dù chẳng liên quan gì nhiều, chẳng có dây mơ rễ má gì với cái xứ Mỹ La tinh xa xôi kia, nhiều người Việt tự nhiên có cớ chửi dân Cuba “ngu”- chịu đựng chế độ độc tài này kia, và dè bỉu những người đi xếp hàng đi viếng Fidel là ấu trĩ.
Uh, chúng ta thì thông minh lắm.
Dân Cuba vừa nghèo vừa ngu thế nhưng họ có nền y học nhiều thành tựu và chăm sóc sức khỏe người dân miễn phí đến Mỹ còn phải nể, còn người Việt Nam thì thông minh quá nên chết vì bệnh thì ít mà chết vì bệnh viện và viện phí thì nhiều, không có bệnh tự nhiên đi khám uống thuốc xong thành trọng bệnh.
Việt Nam giàu rừng vàng biển bạc nhưng cá thì không dám ăn, rừng thì sắp không còn để mà chặt.
Thế nên cứ nghe lời các cụ dạy:
“Chân mình dính phẩn rề rề
Đừng toan đốt đuốc đi rê chân người.”
Đừng vô ơn, tập im lặng khi không cần ồn ào và tập tôn trọng cảm xúc khác biệt của người khác- không chỉ là phép lịch sự của một xã hôi văn minh, mà còn làm cho đất nước này bình yên hơn. Thật đấy!