“ÔNG GIÀ TỚ”
Đó là từ mà mình không thích, chưa bao giờ và sẽ chẳng bao giờ sử dụng dù 10 người xung quanh thì có khi có đến 6-7 người có thói quen dùng từ đó một cách rất vô tư khi nhắc tới cha mình dù chẳng có ý gì cả, chỉ là thói quen ngôn ngữ – một sự quen miệng.
Vì quả thật, từ góc nhìn thương yêu của những đứa con, ba mẹ của chúng mình chẳng bao giờ già đi cả. Thật đấy!
Nếu bạn không tin, thì hãy thử nhắm mắt lại và để dòng suy nghĩ tươi mát, trong lành nhất hướng về cha mẹ, bạn thấy gì nào?
Mình thấy mình đang ngồi đằng sau lưng Bố trên chiếc Cub 50, chui vào trong áo mưa, cứ 2 phút lại hỏi “Bố ơi đi đến đâu rồi?” và ôm chặt lấy lưng áo sơ mi màu xanh lơ lấm tấm những giọt mồ hôi đang nuôi mình khôn lớn, lúc đó mình nghĩ tấm lưng ấm áp kia là Bầu Trời, và những hạt mồ hôi kia là những hạt mưa yêu thương.
Bầu trời năm ấy quãng 40 tuổi
Bầu trời năm nay đã 72 tuổi
Nhưng đã là Bầu trời thì làm gì có tuổi, vẫn trong xanh và mát lành, chưa có dấu hiệu gì già đi cả dù Giăng Van Giăng đã rụng đi vài chiếc, tóc bạc vô số phần đến mức chán không thèm nhuộm.
Một lần khi còn bé lẫm chẫm, một chú bạn của Bố nói gì đó về gia đình và có dùng từ “ông già tôi”. Lúc về, dắt tay tôi đi, Bố nói “Cha mẹ mình mà lại gọi là Ông bà già, chán thật con nhỉ!”. Tôi còn bé đến mức chỉ biết Dạ nhưng lớn đến mức ngầm hiểu và ghi nhớ rằng dù sau này dù tuổi già có ập đến bất ngờ, Người cũng sẽ không bao giờ muốn con cái gọi theo cách ấy.
Đàn bà sợ xấu, đàn ông sợ già – đó là nỗi sợ quốc dân nhưng trong mỗi gia đình – “Ông già tớ” “Bà già tớ” dù chỉ là cách gọi phổ thông nhưng biết đâu đấy làm những siêu anh hùng của chúng ta phút giây nào đó lỡ có nghe thấy lại cảm thấy chạnh lòng. “Oh, con cái mình nó nghĩ mình già thật rồi, dù lúc còn trẻ, tấm thân già cỗi này đã giải cứu chúng nó từ hết lớp học thêm này đến cuộc thi hát nọ, đã dùng siêu năng lực mà thức trọn đêm khuya những hôm chúng nó ốm bệnh mà hôm sau vẫn tất tả đi làm kiên cường như thể đêm qua vẫn ngon giấc.”
Vòng quay của cuộc đời và vũ trụ xịn hơn muôn triệu chiếc đồng hồ Nhật, quay mãi thì ai cũng đến lúc Già. Tôi, bạn, chúng ta và cả những siêu anh hùng của chúng mình, không ai được tha cả. Nhưng dù có bề ngoài có già đi thật, thì trong 1000 nếp nhăn kia có đến bao nhiêu nếp là vì chúng ta? Có đến 1100 không?
Bố mẹ suốt cả cuộc đời đã dùng siêu năng lực của tình yêu thương để biến những mầm sống bé xinh hôm nào thành những công dân thanh tú của ngày hôm nay, bất chấp việc phải trở thành “ông già” “bà già” thì chúng ta tiếc gì mà không dùng siêu năng lực của sự quan tâm nhiệt thành, lấy vạn lý truyền âm, bấm số và gọi: “Chào Bố, Bố ăn sáng chưa? Hôm nay Bố có vui không?” để nhắc nhở rằng các siêu anh hùng của chúng ta không bao giờ phải sợ cô đơn, sợ thiếu vắng đi sự yêu thương của những đứa con xa nhà. Và khi ấy, tuổi già sẽ chỉ còn là trò đùa của những con số.
Sáng nay mình vừa gọi xong, các bạn đã gọi chưa?
Hoàng Huy
P.S: Anh giai trong hình chắc là anh giai của nhà nào đó lượm trên mạng, chứ anh giai nhà tớ chăm cạo râu hơn nhiều.