SỨ VỤ CỦA CÔ-VY
Đã hơn một tháng kể từ ngày mỗi sáng chúng ta thức dậy thông tin được update đầu tiên là số người chết, người nhiễm bệnh vì một dịch bệnh lạ. Nó lạnh lùng gõ cửa từng quốc gia, thách thức từng chính phủ, xáo trộn cuộc sống của mỗi người, lạnh lùng hơn cả sự thờ ơ của những người vô tâm nhất.
Không phải “Train to Busan” – không phải “The flu” hay những bom tấn màn ảnh nữa, nó có thật và rình rập chúng ta như những kẻ săn mồi. Chúng ta không còn là những kẻ hiếu kỳ mà đều đã bị biến thành “người trong cuộc”.
Đường phố dần vắng lặng…
Thành phố thoáng u buồn…
Quốc gia đang lo lắng
Thế giới căng thẳng từng giờ theo từng con số nhúc nhích…
Riêng tôi luôn có một niềm tin to lớn rằng bất kỳ sự việc, hiện tượng nào xuất hiện trên cuộc đời này, dù tích cực hay tiêu cực, ồn ào hay lặng lẽ, đều mang một sứ vụ riêng, bất chấp chúng ta có nhận thấy hay không.
Dịch bệnh này không vô nghĩa.
Nếu tiêu cực, nó reo rắc và lan truyền sự sợ hãi ám ảnh về chết chóc…
Nhưng
Ở chiều ngược lại, nó đang âm thầm thực hiện sứ vụ của một lời nhắc nhở nghiêm khắc từ thế giới tự nhiên tới con người: Hãy học cách khiêm nhường và trân trọng sự sống.
Hít vào thở ra ta thấy nhạt
Ốm đau bệnh tật cực trăm phần…
Con người chúng ta, với địa vị cao vời của loài thú đứng đầu mọi chuỗi thức ăn, lại thêm sự giúp sức của khoa học công nghệ hiện đại, đã tự cho mình đứng lên trên tất cả, đạp lên trên tất cả, để huyênh hoang tự coi mình là trung tâm của sự sống và xem thường mối quan hệ hài hoà với thế giới xung quanh. Thời nay chúng ta chén tất cả mọi thứ không phải để thoả mãn cái bụng đói nữa mà đôi khi chỉ là để thoả mãn sự tò mò, và ham thích cá nhân mà không nghĩ đến một ngày một loài bé nhỏ như vô hình sẽ chén lại chúng ta, dù giàu hay nghèo, dù già hay trẻ….Dẫu có bao biện bằng mọi lý lẽ, chúng ta, dù trực tiếp hay gián tiếp, cũng đều đang lấy đi nhiều hơn chúng ta cần.
Cô Vy nhắc chúng ta đáng sợ nhất không phải là tiếng gầm rú oai hùng của sư tử cọp beo mà là sự im lặng chết chóc kinh hồn của một loài mà chúng ta thậm chí còn chưa hề biết đến sự tồn tại của nó. Cô Vy cười nhạt vào sự tuyệt đối của khái niệm biên giới của mỗi quốc gia, cười diễu cợt vào khoảng cách giàu- nghèo giữa các lãnh thổ. Thần chết vốn là kẻ vô tâm và ăn tạp khôn cùng.
Đáng sợ là thế nhưng Cô Vy cũng nhắc tôi hãy biết tự hào về đất nước của mình: Việt Nam không hề tệ đâu. Mặc kệ mọi thuyết âm mưu gần xa của những kẻ xấu bụng đến những mánh lới phao tin rẻ tiền của mấy mụ bán hàng online, cho đến giờ phút này, người Việt Nam vẫn chưa ai phải bỏ mạng vì dịch bệnh, và cũng chưa ai bị bỏ lại phía sau trong cơn khủng hoảng trên đất nước này, dù là quốc tịch gì, đẳng cấp ra sao, vẫn được chữa trị tận tình, khoẻ mạnh rồi mới rời đi. Tôi cảm thấy tự hào về những điều lặng lẽ ấy hơn cả những chiến thắng ồn ào của đội tuyển quốc gia. Tử tế đấy chứ, đàng hoàng đấy chứ!
Cô Vy một lần nữa nhắc tôi về sự dễ thương – tinh thần hào hiệp nghĩa tình của Saigon thành phố nơi tôi chọn để sống. Hối hả ngược xuôi trong giờ tan tầm là những lo toan khác biệt, nhưng người ta vẫn thấy nhà thuốc ở Saigon chia sẻ những cái khẩu trang miễn phí cho người dân dù ở nơi này nơi khác cháy hàng, kẻ tranh mua người tranh bán. Saigon đẹp mà, dù có ốm, vẫn đẹp, vẫn thương…Mặc kệ thế giới có lạnh lùng, Saigon vẫn ấm nồng tình cảm của một đô thị anh Hai đầy hào phóng.
Nạn dịch này bao giờ qua đi? Tôi không biết; những tháng tới đây có khi nó còn gõ coong coong vào niêu cơm của nhiều gia đình, nhiều ngành kinh tế. Nó đáng sợ, nhưng sẽ không đáng sợ bằng sự chủ quan và hoảng loạn của mỗi chúng ta. Thế nên nếu không chết được ngay thì hãy cứ bình tĩnh mà sống, tỉnh táo để đề phòng và hiểu biết mà điềm tĩnh đón nhận những biến động.
Cuộc sống mà, nó đang như dòng sông chảy xiết vào khúc cua trước khi xô vào ghềnh đá, nhưng nó sẽ vẫn chảy, ở dưới kia, vẫn là ngày mai, vẫn là hi vọng. Nếu dịch bệnh không rờ đến ta, người thân ta, đồng bào ta, ta may mắn biết bao. Nhưng ta sẽ lại hời hợt sớm quên đi cơn biến động này hay sẽ biết trân trọng hơn những ngày tháng bình yên mà ta hằng phung phí?
Những cơn sốt là lúc cam go khi kháng thể chiến đấu chống lại virus, và cuộc sống đang sốt để ép buộc chúng ta biết gìn giữ mình và gìn giữ đời, cả khi thanh bình lẫn lúc cam go.
Biết sợ nhưng cũng đừng sợ, ngày mai rồi trời sẽ lại sáng, hãy kiên cường mà sống để chờ đợi bình yên quay về.