“VUI LÀ HẠNH PHÚC, MÀ HẠNH PHÚC LÀ SỐ 00”

“VUI LÀ HẠNH PHÚC, MÀ HẠNH PHÚC LÀ SỐ 00”

Nói vậy không có nghĩa là mình xui các bạn chiều nay đánh đề con 00 như nhân vật Ròm trong bộ phim cùng tên đang hot ngoài rạp xui cả một khu chung cư đánh con 41; mà chỉ là vài suy nghĩ tẻ nhạt của mình về hai từ Hạnh Phúc.

Nếu phải gọi Hạnh Phúc bằng một số báo danh, bạn sẽ chọn con số gì?

Những năm tuổi 20, mình nghĩ Hạnh Phúc sẽ là 09, là Không Chín chứ không phải là Mười. 9 là con số có vị trí không nhỏ trong hệ thập phân, đủ lớn để bọn số 1 số 2 phải thèm muốn và phấn đấu vươn lên. Nhưng vì 9 vẫn chưa phải là to nhất, nó lại phải cố gắng để ngoi lên 10 như một đích đến. Mình thích 9 chứ không phải 10 vì nó biểu tượng cho sự vươn lên không ngừng nghỉ như bông hướng dương luôn biết tìm về phía mặt trời , không được hài lòng với bản thân để rồi ngủ quên trong khoảng thời gian quý giá nhất của cuộc đời: Tuổi trẻ. Và chúng ta cảm niệm được Hạnh Phúc trên con đường vận động từ 0 đến 9, thật vậy, nó là một quá trình – một con đường hơn là một điểm đến. Giống như con đường bạn đi từ Hanoi lên Hà Giang, bạn cứ mải miết mong chờ lên Lũng Cú để ngắm bình mình hay hoàng hôn, để được vui, được cười, được wow wow với một sự kỳ vĩ nhất định nào đó, nhưng rồi ta lại chợt nhận ra, ta đã vui, đã cười, đã si mê trong suốt hành trình đấy chứ, đâu cứ phải lên đến đỉnh mới là được vui. Ngược lại, mình lại không thích số 10 – biểu tượng của đỉnh cao nhất, của sự hoàn hảo. Vì chẳng có ai là hoàn hảo cả. Nó là vinh quang, nó là rực rỡ, nhưng cũng được coi là đỉnh cao nhất, mà bên kia của đỉnh cao nhất, hoàn toàn có thể là vực thẳm đang chờ những bước chân chủ quan. Thật vậy, người ta thường vấp ngã trên đỉnh cao chứ mấy ai vấp ngã trên đường bằng. Oh, đó là câu chuyện của tuổi 20 thôi.

Tuổi 30, định nghĩa Hạnh Phúc của mình đã bớt xanh hơn những ngày chưa chín. Hạnh Phúc phải là 00 – là sự quân bình tĩnh lặng giữa Được và Mất, giữa Tất cả và Không có gì, giữa Tham vọng và Giản đơn…Đi, sống và xuyên qua những thái cực ấy trong từng ngày từng giờ, bạn có thấy mình cảm thấy an yên thực sự không? Dù bụng đang đói hay đứng trước một bàn tiệc đầy đồ ngon, bạn có thấy lòng xao động không? Từ không có gì, rồi có gì, nhưng rồi lại không có gì, bạn có thấy khổ đau không? Nếu bạn vẫn là bạn, vẫn điềm tĩnh vui sống, vẫn nhất quán trong sự thành thật với bản thân….thì rõ ràng là bạn đang Hạnh Phúc chứ còn gì nữa, một cảm niệm Hạnh Phúc bình dị và bền lâu. Chúng ta là ai? Chúng ta có thể là tất cả, nhưng chúng ta cũng có thể là không-là-gì. Là tất cả với chính mình, với những người thương của mình; nhưng lại không là gì với những người lạnh nhạt. Một ngày chúng ta phải chạy qua chạy lại giữa hai cái giá trị đó liên hồi đến phát mệt; nên nhận thức được điều bé nhỏ ấy thì sẽ chẳng còn mệt lắm đâu, mà còn Hạnh Phúc.

Có bạn bè, anh chị thương quý nhắn tin hỏi Hy đi đâu mà cả tháng nay mất tích, có ổn không, có sao không? Thật ra là do Hy bận Hạnh Phúc theo cách của mình, bận rộn sửa soạn lại cuộc sống bên trong của mình sau những ngày lộn xộn với bản thân. Bận yêu mình hơn, chơi Facebook ít hơn, mỗi ngày chỉ 30 phút/2 lần 1 ngày để update những gì cần thiết, bận dậy thật sớm, bận chạy bộ, bận nấu bữa trưa, bận đọc sách, bận suy nghĩ về những điều tốt đẹp cho bản thân, suy nghĩ về những gì cần thiết và chưa cần thiết, bận lau bụi trên những giá sách mà lâu nay mình ngược đãi nó…..bận như thế thì là bận Hạnh Phúc chứ gì nữa. 00 là sự phẳng lặng trong tâm hồn giữa những ngày cả thế gian đang dậy sóng vì con Tuesday mang tên Covid.

Còn bạn, Hạnh phúc của bạn số mấy?

Hoàng Huy

P.S: Minh hoạ bằng tấm hình cũ để bạn bè nhớ lại chân lý rằng: sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng bản chất hề hước và cà chớn của Hy thì chửa biết bao giờ mới hết. Chả biết chết thì có hết không, chứ đã làm Ma rồi còn làm Lé trêu Diêm Vương thì sớm muộn gì ổng cũng đuổi lên sống tiếp

Happy Weekend!

#WanderingThoughts #ThinkAboutHappiness