XIN HÃY TỬ TẾ ĐẾN TẬN CÙNG!
Hôm nay, không biết bao nhiêu người tag Hy vào những đoạn video clip của một Ziu Túp Bơ cũng đang phát cơm từ thiện ở Saigon những ngày này. Có chút vui vì có người cùng làm một việc tốt để giúp cho người dân Saigon bớt khó khăn, nhưng nhiều chút buồn vì những lời lẽ và quan điểm của bạn ấy, mình xin phép được chia sẻ đôi điều suy nghĩ cá nhân về chuyện làm từ thiện.
1. Làm từ thiện nên là sự trao gửi yêu thương chân tình, chứ không bao giờ nên là sự ban phát người trên – kẻ dưới.
Tổ tiên chúng ta để lại lời dặn rằng “Ăn mày là ai, ăn mày là ta, đói cơm rách áo hoá ra ăn mày” để nói lên rằng chúng ta hãy biết trân trọng những gì bản thân đang có và có ứng xử khiêm nhường với những người không may gặp khó vì cuộc đời là vô thường vô định; không ai biết trước ngày mai như thế nào. Không vì ta đây có chút điều kiện hơn người để làm từ thiện, mà lên giọng kẻ cả trịch thượng, phán xét, bình phẩm khiếm nhã về những người đang khốn khó. Người ta phải làm cái gì để chứng minh cái sự nghèo sự khổ của bản thân nữa khi mà người ta đã phải đứng đấy để chờ nhận phần ăn từ thiện? Bạn ah, chúng ta không có quyền bình phẩm vè bất cứ ai, ngoài trừ về chính tự thân mình. Hãy trao đi không chỉ một phần cơm hay chiếc bánh mà hãy trao kèm theo đó cả một sự sẻ chia chân thành, với những người đồng bào đang hoạn nạn. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ai cũng cần được tôn trọng!
2. Với người khốn khó, đừng chỉ nói ngôn ngữ, hãy dùng lời ái ngữ.
Trên đời này có ai muốn nghèo, muốn khổ để chìa tay nhận ra cái bánh, hộp cơm? Họ đã phải dẹp lòng tự trọng của con người để nhận sự cứu giúp, đó đã là một sự khổ đau tận cùng trong thâm tâm rồi. Đừng dày xéo họ thêm nữa bằng những ngôn từ vô cảm, lạnh lùng, sắc cạnh. Hãy mỉm cười dù chỉ bằng ánh mắt và chọn lời thân ái để nói với họ rằng:
“Này người anh em, tôi đang đến đây để một lòng giúp bạn khi bạn cần. Đừng ngại ngần, hãy đến đây cầm lấy bánh mà ăn; cầm lấy nước mà uống, rồi những khó khăn này cũng sẽ qua thôi, người anh em ráng giữ sức khoẻ nhé”.
Họ nhận cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, ta cho cũng cảm thấy vui vẻ hơn. Lời lẽ ấy sẽ vỗ về những tâm hồn đang tạm thời thương tổn vì đói nghèo. Họ cũng như ta, máu đỏ da vàng. Hãy để họ đón nhận lấy phần cơm, tấm bánh mà ăn trong sướng vui, hạnh phúc chứ không phải ăn trong nước mắt tủi nhục.Tặng hoa cho người, tay thơm trước. Ném đất vào người, tay ta dơ trước. Vậy nên nếu đã có tâm làm việc tử tế, xin hãy tử tế đến tận cùng, bạn nhé!
3. Hãy cho đi bằng sự cảm thông và bao dung lớn rộng.
Mình đi bán bánh mỳ mỗi tối, nhiều người họ xin thêm một đôi phần với nhiều lý do, mình biết, họ có thể đang nói dối, không có bố hay mẹ, cháu hay con nào ở nhà cả; có chăng là họ đang lo lắng ngày mai sẽ chẳng có cái mà ăn, “tham” thêm một chút để giữ lấy cái mà để dành. Thường thì mình sẽ không đi đến tận cùng sự thật trong tình huống này, mình chọn ứng xử khờ khạo để giữ lấy bao dung. Nếu mình bóp mẽ họ, họ sẽ có thể không lấy được thêm một phần ăn nhưng nếu lỡ họ nói thật thì sao, tối đó một ổ bánh mỳ phải bẻ làm đôi làm ba, trong khi nếu như mình khờ đi một chút, ai cũng sẽ được no bụng, cái tốt sẽ được trọn vẹn hơn. Saigon những ngày này đã ngột ngạt lắm rồi, đừng để sự nghi ngờ làm bức bối hơn nữa, nhất là những cảnh đời khốn khó. Thiện lương đôi khi là sự khôn ngoan phải biết nhắm mắt khi cần.
Cuộc sống này, chúng ta luôn cần nhau, và chúng ta đều là bằng hữu dù không quen biết, chưa gặp gỡ. Dù anh có đi chiếc xe sang trọng nhiều tỷ thì anh cũng cần đến một người sửa xe rách áo khi lỡ độ đường. Đừng để những định kiến, những ngôn từ vô cảm, những suy nghĩ ngờ vực bao trùm lên hạnh nguyện tốt đẹp mà mỗi chúng ta đang làm. Có nhiều nhặn gì đâu những ngày được sống trên đời, những ngày tay chân khoẻ mạnh, nên ráng mà yêu thương, ráng mà cầu chúc, trao gửi cho nhau những điều tốt lành, để cuộc sống này luôn vui vẻ và đáng sống với mọi kiếp người.